Buổi chiều rực nắng, Giang Ly ngồi bên hồ, tay cầm cuốn bí kíp cổ xưa. Lục Hạo đứng gần đó, quan sát, ánh mắt sắc bén nhưng không hề nóng vội. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước hồ vỗ nhẹ và tiếng lá xào xạc theo gió, tạo nên một nhịp điệu an yên hiếm thấy giữa rừng núi phái.
Giang Ly mở trang tiếp theo của bí kíp, những ký tự cổ uốn lượn, ánh sáng từ giấy phản chiếu lên mặt cô, khiến đôi mắt cô rực sáng. Lần này, cô cảm nhận một luồng khí mạnh hơn, như đang chảy trong cơ thể, mời gọi cô vận dụng.
“Lục Hạo, chiêu thức này… có vẻ khác với những gì tôi từng luyện,” cô nói, giọng trầm mà hào hứng.
Lục Hạo bước tới, ánh mắt lấp lánh sự đánh giá: “Đúng. Đây là chiêu cao cấp, thuộc tầng thứ hai của bí kíp. Chỉ những ai thật sự hòa nhập với khí trong cơ thể mới có thể vận dụng. Ngươi thử đi, nhưng cẩn thận.”
Giang Ly hít sâu, cảm nhận dòng khí tuần hoàn khắp cơ thể. Cô nhấc kiếm, từng bước chân, từng nhịp thở hòa nhịp với tinh thần, mở ra một chiêu mới: Thiên Hạ Huyền Kiếm. Thanh kiếm bay nhanh, uy lực dạt dào, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm như hòa vào ánh nắng vàng trên hồ, khiến cảnh vật xung quanh như tĩnh lặng lại trong khoảnh khắc.
Lục Hạo đứng quan sát, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên hiếm thấy: “Ngươi đã hòa nhập khí và vận chiêu rất tốt. Đây mới là bước khởi đầu, nhưng tiềm năng của ngươi đã rõ ràng.”
Giang Ly cảm nhận luồng sức mạnh từ chiêu thức mới chạy khắp cơ thể. Mỗi nhịp kiếm, mỗi bước chân đều hòa hợp với khí lực trong bản thân, tạo ra sức mạnh tiềm ẩn chưa từng thấy. Cô biết, bí kíp không chỉ dạy chiêu thức, mà còn khai phá năng lực tiềm ẩn trong cơ thể, kết nối tinh thần và thể xác với võ học.
Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía rừng. Giang Ly lập tức cảnh giác, tay nắm chặt kiếm. Lục Hạo nghiêm mặt: “Có người… hoặc điều gì đó đang tiến gần. Ngươi đứng yên, quan sát.”
Từ bóng rừng, một nhóm kẻ lạ tiến ra, ánh mắt sắc bén, trang phục đen và đầy sát khí. Chúng chính là những kẻ săn lùng bí kíp, từng xuất hiện ở rìa phái vài ngày trước. Giang Ly cảm nhận rõ rệt luồng khí nguy hiểm tràn ngập, nhưng không sợ hãi.
“Lục Hạo, họ lại đến…” cô nói, giọng trầm mà kiên định.
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Không sao. Ngươi đã sẵn sàng để áp dụng chiêu mới. Quan sát, cảm nhận, và phản công khi cần. Đây là cơ hội để kiểm tra sức mạnh thực sự của ngươi.”
Nhóm kẻ thù lao tới, mỗi chiêu thức đều dứt khoát và đầy uy lực. Giang Ly bước lên, vận dụng chiêu Thiên Hạ Huyền Kiếm, luồng khí và ánh sáng từ kiếm lan tỏa, khiến kẻ thù phải lùi lại. Thanh kiếm của cô dường như có sức mạnh riêng, phản ứng nhanh nhẹn, uyển chuyển, phối hợp với từng nhịp thở và bước chân.
Trận chiến kéo dài, không gian xung quanh dường như bị bao trùm bởi tiếng kiếm va, tiếng gió rít và ánh mắt căng thẳng. Giang Ly cảm nhận rõ rệt sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, phối hợp hài hòa giữa tinh thần, cơ thể và khí lực.
Khi trận đấu đến cao trào, Giang Ly tập trung toàn bộ năng lượng vào chiêu cuối, uy lực mạnh mẽ khiến kẻ thù phải rút lui. Không gian im lặng một thoáng, ánh mắt mọi người dồn về cô, vừa kinh ngạc vừa nể phục.
Lục Hạo bước tới, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng: “Hôm nay ngươi đã thực sự khai phá được sức mạnh tiềm ẩn trong bản thân. Nhưng hãy nhớ, võ công là hành trình dài, và vẫn còn nhiều thử thách phía trước.”
Giang Ly thở đều, tay vẫn nắm chặt kiếm, ánh mắt rực sáng quyết tâm. Cô biết rằng, chiêu thức này chỉ là bước đầu trong hành trình trở thành huyền kiệt võ lâm, bảo vệ bí kíp thần bí, và chuẩn bị đối mặt với những mối nguy hiểm lớn hơn trong tương lai.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng nhuộm khắp khuôn viên phái, Giang Ly đứng nhìn xa xăm, cảm nhận sức mạnh dâng trào trong cơ thể. Cô biết, từ giờ trở đi, từng ngày, từng bước, từng chiêu thức sẽ quyết định không chỉ số phận của cô trong giang hồ, mà còn là con đường gặp gỡ và gắn bó với Lục Hạo – người đàn ông trượng nghĩa nhưng lạnh lùng luôn đồng hành cùng cô…