Bầu trời núi rực ánh hoàng hôn, phủ lên rừng già một màu đỏ sậm, như báo hiệu những điều bất an sắp xảy ra. Tại môn phái bí ẩn, các đệ tử vẫn đang luyện tập, nhưng bầu không khí hôm nay có phần căng thẳng. Hoa Nguyệt Lan đứng trên bậc đá, ánh mắt lướt qua từng học trò, trong lòng thấp thỏm. Cô cảm nhận được một luồng khí lạ ngoài núi, dù chưa rõ ràng, nhưng đủ để khiến trái tim cô căng thẳng.
Lâm Thiên Hạo đứng bên cạnh, tay đặt lên chuôi kiếm cổ, ánh mắt dò xét hướng về phía xa. Cậu đã quen với những cảm giác bất an khi lang thang giang hồ, nhưng lần này, cảm giác đó khác hẳn. Nó không chỉ là nguy hiểm đơn thuần, mà là một âm mưu tinh vi, có chủ ý, nhắm vào môn phái này.
Hoa Nguyệt Lan rút cậu ra một chỗ yên tĩnh:
“Ngươi cảm nhận được không? Có người đang theo dõi chúng ta. Không phải chỉ vài tên côn đồ bình thường ngoài núi.”
Lâm Thiên Hạo nhíu mày, cúi người hít một hơi sâu, truyền nội lực vào cảm giác nhạy bén: “Ta cảm nhận được… luồng khí mạnh nhưng kín đáo, rất tinh vi. Không chỉ muốn quấy phá, mà còn tìm một vật gì đó trong môn phái.”
Hoa Nguyệt Lan gật đầu, ánh mắt sắc bén hơn: “Chắc chắn là Hắc Lang Phái. Bọn chúng đang tìm bí kíp cổ truyền của môn phái. Nếu rơi vào tay chúng, hậu quả sẽ khôn lường.”
Lâm Thiên Hạo trầm ngâm, ánh mắt lóe lên sự tò mò nhưng cũng kèm theo nỗi băn khoăn. Cậu nhớ đến câu chuyện mà một đệ tử già kể về Ma Giáo và những kẻ từng gây ra cái chết cho nhiều cao thủ võ lâm, kể cả cha mẹ cậu. Một mảnh ký ức mơ hồ về cha cậu, một thanh kiếm bị thất lạc, và lời dặn dò trước khi ông ngã xuống: “Đừng tin ai, luôn tìm ra sự thật…”
Bỗng nhiên, Lâm Thiên Hạo cảm giác như một mảnh ghép trong quá khứ vừa được lắp vào. Có gì đó liên quan giữa Hắc Lang Phái, Ma Giáo, và cái chết của cha mẹ cậu. Một cảm giác hận thù âm ỉ trỗi dậy, nhưng cũng là quyết tâm mạnh mẽ: tìm ra sự thật, trả thù cho cha mẹ, và bảo vệ môn phái này.
Trong đêm tối, Lâm Thiên Hạo và Hoa Nguyệt Lan rời khỏi đại môn phái, men theo con đường núi vắng để khảo sát luồng khí bất thường. Cậu nhận thấy từng hòn đá, từng tán cây rung động nhẹ, dường như có sự hiện diện lén lút. Thanh kiếm cổ trong tay cậu phát sáng nhẹ, như hòa nhập với giác quan nhạy bén của chủ nhân.
“Ta cảm nhận được, bọn chúng đang mai phục đâu đó,” Lâm Thiên Hạo nói, ánh mắt cảnh giác.
Hoa Nguyệt Lan nghiêm mặt: “Hắc Lang Phái không chỉ đông đảo, mà còn tàn nhẫn. Chúng ta phải thận trọng, không thể đối đầu trực diện. Nhưng nếu không can thiệp, môn phái sẽ gặp nguy hiểm.”
Hai người đi vòng quanh, vừa quan sát vừa lên kế hoạch. Trong quá trình dò xét, Lâm Thiên Hạo phát hiện một đường mòn nhỏ dẫn vào rừng sâu, có dấu chân ngựa và mảnh vải rách giống như đồng phục Hắc Lang Phái. Thanh kiếm cổ trong tay cậu như rung lên, báo hiệu một cơ hội: nếu theo dấu vết này, có thể tìm ra nơi bọn chúng đang ẩn náu.
“Chúng ta phải cẩn thận,” Hoa Nguyệt Lan nhắc nhở. “Nếu lộ, không chỉ mạng sống nguy hiểm, mà còn nguy hại cho cả môn phái.”
Lâm Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị. Trong lòng cậu, cảm giác trả thù dần hình thành. Mỗi bước đi, cậu tự nhủ: “Cha mẹ ta… ai đã gây ra cái chết cho họ? Hắc Lang Phái hay Ma Giáo? Ta sẽ không buông tha.”
Khi tiếp cận gần nơi dấu chân dẫn tới, cậu phát hiện một khoảnh rừng bị phá nát, cây cối gãy đổ, như vừa trải qua một trận chiến. Trên mặt đất, những ký tự lạ được vẽ bằng máu, cậu nhận ra ngay đó là dấu hiệu của Ma Giáo – kẻ thù một thời gieo rắc kinh hoàng trong giang hồ.
Hoa Nguyệt Lan sững sờ, nhưng Lâm Thiên Hạo lập tức cúi xuống quan sát kỹ các dấu vết: “Ta đã thấy… cha ta cũng từng gặp những dấu hiệu này. Ma Giáo không chỉ tàn ác mà còn rất tinh vi. Nếu bọn chúng liên quan đến cái chết của cha mẹ ta, giờ đây ta phải chuẩn bị đối mặt.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, xua đi mùi đất ẩm và lá cây, nhưng cũng khiến tim cậu đập nhanh hơn. Lâm Thiên Hạo đưa tay lên, chạm vào thanh kiếm cổ, cảm giác như nó đáp lại sự căm hận và quyết tâm của chủ nhân.
Hoa Nguyệt Lan nhìn cậu, ánh mắt vừa lo lắng vừa ngạc nhiên: “Ngươi… thực sự có sức mạnh nội tại đặc biệt. Nhưng đừng để hận thù chi phối, nếu không sẽ mất đi sự bình tĩnh cần thiết.”
Cậu nhìn về phía xa, nơi bóng núi bắt đầu nhòe dần trong ánh hoàng hôn: “Ta biết. Nhưng nếu không hành động, bọn Hắc Lang Phái sẽ không chỉ lấy bí kíp môn phái, mà còn gieo rắc tội ác khắp giang hồ. Ta không thể đứng nhìn.”
Hoa Nguyệt Lan trầm ngâm, rồi nhẹ giọng: “Ngươi nói đúng. Nhưng nhớ, âm mưu của Hắc Lang Phái không chỉ là lộ ra ngoài. Chúng có nhiều thủ đoạn, có thể mai phục, giăng bẫy. Chúng ta phải suy nghĩ kỹ.”
Lâm Thiên Hạo cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng: “Ta đã quen với hiểm nguy. Bây giờ là lúc chuẩn bị cho thử thách đầu tiên. Hắc Lang Phái… sẽ biết rằng ta không phải kẻ dễ bắt nạt.”
Hai người trở về môn phái trong đêm, nhưng tâm trí cậu không thể yên. Mỗi bước đi, mỗi nhịp tim đều dồn lên cảm giác cảnh giác. Thanh kiếm cổ trong tay phát sáng nhẹ, như nhắc nhở: sắp tới, sẽ là một trận chiến quan trọng, không chỉ để bảo vệ môn phái, mà còn để tìm ra chân tướng cái chết của cha mẹ cậu.
Ngày hôm sau, Lâm Thiên Hạo bắt đầu tìm kiếm thêm manh mối trong các tài liệu cổ của môn phái. Cậu lật từng trang sách, từng cuộn giấy, tìm kiếm các ghi chép về Hắc Lang Phái và Ma Giáo. Một mảnh giấy rách, được giấu kỹ trong hộc tủ cổ, hé lộ thông tin về một cuộc đụng độ bí mật giữa Ma Giáo và cha cậu: có một trận chiến, nơi cha cậu bị phục kích, và kẻ chủ mưu chính là một thủ lĩnh Ma Giáo.
Cảm giác trả thù âm ỉ bùng lên trong lòng cậu, nhưng đồng thời, trí óc cậu cũng lạnh lùng phân tích: “Nếu muốn báo thù, ta phải mạnh hơn, thông minh hơn, và hiểu rõ âm mưu của kẻ thù. Không thể hành động bồng bột.”
Hoa Nguyệt Lan đi tới, đặt tay lên vai cậu: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng hãy cẩn thận. Võ lâm không chỉ là trả thù cá nhân, mà còn là bảo vệ người khác và giữ cân bằng giang hồ.”
Lâm Thiên Hạo nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Ta hiểu. Nhưng nếu bọn Ma Giáo và Hắc Lang Phái dám gieo rắc tội ác, họ sẽ không thoát khỏi thanh kiếm của ta.”
Cả hai đứng trên bậc đá nhìn về phía núi xa, nơi bóng tối đang lan dần, và cùng nhau cảm nhận một điều hiển hiện: giang hồ đã gọi, âm mưu đã bắt đầu, và cuộc hành trình trả thù, đồng thời bảo vệ môn phái, chính thức mở ra.
Trong tâm trí Lâm Thiên Hạo, cảm giác trả thù giờ đây đã rõ ràng: không còn là một suy nghĩ mơ hồ, mà là quyết tâm cháy bỏng, hòa cùng ý chí rèn luyện, cùng Hoa Nguyệt Lan và môn phái, đối mặt với những âm mưu tinh vi và hiểm độc nhất của Hắc Lang Phái.