Gió sớm trên núi Thiên Lý mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt, khiến Lâm Nguyệt vừa đi vừa siết chặt chuôi kiếm. Thanh kiếm cổ trong tay cô không chỉ là món bảo vật, mà còn là chìa khóa dẫn đến bí mật của một môn phái đã thất truyền từ nhiều thế kỷ trước – Môn phái Thiên Lý Kiếm.
Thanh kiếm ấy được rèn bằng thép đặc biệt, ánh bạc lóe lên như ánh trăng. Trên chuôi kiếm khắc những ký tự cổ xưa, mà chỉ những ai tinh thông võ học mới giải được. Hồi nhỏ, bà nội cô từng nói:
“Thanh kiếm này không chỉ mạnh về võ lực, mà còn chứa linh hồn môn phái, bảo vệ những bí mật mà giang hồ không ai có quyền xâm phạm.”
Nhưng giờ đây, chính các bang phái khắp nơi trong giang hồ đang ráo riết truy tìm cô, tin rằng thanh kiếm sở hữu sức mạnh có thể thay đổi cục diện thế giới võ lâm. Tiếng đồn thổi về “hoa giữa giang hồ với thanh kiếm huyền thoại” lan khắp nơi, khiến kẻ thù ngày càng nhiều.
Hàn Thiên Hạo đi sát bên cạnh, mắt tinh tường quan sát khắp xung quanh. Anh biết rõ, nơi núi Thiên Lý này là khu vực hiểm yếu, có thể xảy ra phục kích bất cứ lúc nào. Cảnh giác là sống còn.
“Ngươi có chắc không nên tiếp tục đi một mình?” Hàn Thiên Hạo hỏi, giọng trầm, vừa cảnh báo vừa dịu dàng.
Lâm Nguyệt mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm:
“Không sao, có anh đi cùng, tôi cảm thấy an toàn hơn. Nhưng… không thể để người khác biết tôi đang mang thanh kiếm này.”
Họ tiếp tục bước qua những tán thông già, ánh nắng xuyên qua lá chiếu lên nền đất ẩm tạo thành những vệt sáng lung linh. Hạ Vĩ đi trước, vẫn vừa đi vừa cười đùa:
“Thiếu gia, nhìn cô ấy kìa, đẹp mà còn dũng cảm nữa! Không biết thanh kiếm trong tay nàng sẽ biến nàng thành nữ kiếm khách huyền thoại hay là… rắc rối cho chúng ta đây.”
Lâm Nguyệt nhíu mày, nhưng không giấu được nụ cười. Dường như giữa giang hồ hiểm nguy, những khoảnh khắc giản dị này lại làm cô cảm thấy gần gũi và ấm áp.
Bất ngờ, một tiếng hú vang lên từ phía thung lũng. Những bóng người áo đen lao ra, bao vây họ từ mọi hướng. Thanh kiếm trong tay Lâm Nguyệt như phản ứng, ánh bạc lóe lên một cách kỳ lạ, khiến kẻ thù tạm dừng.
Hàn Thiên Hạo lập tức bước ra trước, bảo vệ Lâm Nguyệt:
“Đứng sau tôi! Đừng để họ chạm vào nàng.”
Những kẻ tấn công lao vào, nhưng sự phối hợp giữa Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt quá hoàn hảo. Anh dùng kỹ thuật kiếm pháp tinh diệu, mỗi cú chém vừa mạnh vừa chính xác. Còn Lâm Nguyệt, mặc dù ít kinh nghiệm hơn, nhưng từng chiêu thức đều xuất phát từ bản năng và thanh kiếm cổ giúp cô phản ứng nhanh nhạy.
Hạ Vĩ chen vào giữa, vừa đánh vừa hét:
“Để tôi thử một chiêu nữa! Thêm chút hài hước cho trận chiến này!”
Vừa nói, anh nhảy lên một tảng đá nhỏ, dùng cây gậy tự chế hất ngã hai kẻ thù. Kẻ còn lại vì bị xao nhãng, bỏ lỡ cơ hội tấn công Hàn Thiên Hạo.
Khi cơn hỗn chiến qua đi, cả ba đứng giữa rừng núi, thở hổn hển nhưng an toàn. Ánh mắt Lâm Nguyệt nhìn Hàn Thiên Hạo đầy cảm kích:
“Cảm ơn… anh đã cứu tôi một lần nữa.”
Hàn Thiên Hạo hạ kiếm, giọng trầm:
“Không cần cảm ơn. Giang hồ không có chỗ cho những kẻ yếu. Tôi sẽ không để bất cứ ai hại ngươi.”
Khoảnh khắc ấy, tình cảm giữa họ bắt đầu nhen nhóm, không phải bằng lời nói hoa mỹ, mà bằng những hành động bảo vệ lẫn nhau, sự tin cậy từ sinh tử. Lâm Nguyệt cảm nhận được trái tim mình đang rung động, vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ.
Sau khi nghỉ ngơi, Hàn Thiên Hạo nhẹ nhàng mở thanh kiếm cổ, quan sát những ký tự khắc trên chuôi:
“Ngươi biết không, thanh kiếm này không chỉ là bảo vật, mà còn là chìa khóa dẫn đến bí mật môn phái Thiên Lý Kiếm. Nếu lộ ra, giang hồ sẽ sục sôi.”
Lâm Nguyệt hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định:
“Tôi biết. Nhưng nếu chúng ta biết cách sử dụng nó đúng, nó sẽ giúp bảo vệ người lương thiện và mang lại công bằng cho giang hồ.”
Hạ Vĩ chen vào, giọng trầm hẳn:
“Thiếu gia, cô ấy quả là không tầm thường. Nếu chúng ta làm cùng nhau, chắc chắn sẽ tạo ra một đội ngũ không ai dám đùa.”
Nhìn vào đôi mắt sáng rực của Hàn Thiên Hạo, Lâm Nguyệt cảm thấy một cảm giác an toàn hiếm có. Không chỉ vì kỹ năng chiến đấu, mà còn vì trái tim anh đủ mạnh để bảo vệ cô, đủ để khiến cô tin tưởng và mở lòng.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm cả núi Thiên Lý bằng màu đỏ cam rực rỡ, ba người tiếp tục đi sâu vào rừng. Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng cũng là cơ hội để họ hiểu nhau hơn, phối hợp nhuần nhuyễn giữa chiến đấu và sinh tồn.
Thanh kiếm cổ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, dường như kích thích linh hồn môn phái Thiên Lý Kiếm thức giấc, truyền một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nhưng vô cùng mạnh mẽ vào tay Lâm Nguyệt. Cô biết rằng, hành trình phía trước không chỉ là sống còn, mà còn là khám phá bí ẩn, đối mặt âm mưu giang hồ và thăng hoa tình cảm với Hàn Thiên Hạo.
Và từ giây phút đó, trên núi Thiên Lý, giữa rừng già và gió mùa, một mối duyên nợ bắt đầu tăng tiến từng bước, kéo ba con người vào một chuỗi sự kiện chưa từng có trong giang hồ…