Đêm buông xuống trên ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân núi Thiên Lý. Ánh trăng bạc trải dài trên mái nhà ngói đỏ rêu phong, len lỏi qua kẽ lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên con đường đất nhỏ. Không khí yên bình đến lạ thường, như thể giang hồ đầy hiểm nguy ngoài kia chỉ là một giấc mơ xa vời.
Lâm Nguyệt và Hàn Thiên Hạo tạm lánh trong một ngôi nhà gỗ đơn sơ, tránh sự truy tìm của các bang phái đang ráo riết săn lùng thanh kiếm cổ. Hạ Vĩ đứng ngoài canh gác, thi thoảng lại cười khẩy:
“Đêm nay yên tĩnh, thiếu gia. Không phải lo quái vật núi Thiên Lý nữa đâu!”
Cả ba bước vào trong, ngồi quanh bếp lửa nhỏ. Ngọn lửa nhấp nháy, ánh sáng hắt lên khuôn mặt hai người, làm nổi bật nét đẹp vừa cứng cỏi vừa thanh tao của Lâm Nguyệt, và ánh mắt sâu thẳm, dường như chứa cả một trời giang hồ của Hàn Thiên Hạo.
“Ngươi… từng đi qua những nơi nào trước khi gặp ta?” Hàn Thiên Hạo phá vỡ im lặng, giọng trầm mà ấm.
Lâm Nguyệt ngẩng lên, ánh mắt nhìn xa xăm:
“Ta từng rong ruổi khắp các vùng núi, cố gắng tìm manh mối về thanh kiếm và môn phái Thiên Lý Kiếm. Nhưng… cũng chính vì nó, ta luôn sống trong cảnh rình rập và hiểm nguy. Trước đây, không có ai để tin tưởng.”
Hàn Thiên Hạo im lặng nghe, mắt nhìn sâu vào ánh lửa, dường như muốn thấu hiểu từng mảnh ký ức đau thương của cô. Một khoảng lặng chầm chậm trôi qua, chỉ còn tiếng lửa nổ lép bép và tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ.
“Ngươi không phải cô đơn nữa,” anh nói, giọng khẽ, nhưng dứt khoát. “Bất kể giang hồ có nguy hiểm thế nào, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lâm Nguyệt hơi giật mình. Câu nói không hoa mỹ, không phô trương, nhưng lại đâm sâu vào trái tim cô, tạo nên cảm giác an toàn lạ thường. Cô quay nhìn anh, thấy trong mắt Hàn Thiên Hạo không chỉ là quyết tâm mà còn là một sự dịu dàng hiếm có.
“Ta… cảm thấy… có thể tin ngươi,” cô thổ lộ, giọng run run. “Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ lời nói là đủ. Ta muốn thấy hành động của ngươi.”
Hàn Thiên Hạo mỉm cười nhẹ, ánh mắt thoáng mềm:
“Ta sẽ chứng minh, không chỉ bằng lời nói, mà bằng cả sinh mạng này. Ngươi không phải sợ hãi nữa.”
Họ cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rọi xuống con đường làng nhỏ, chiếu lên mái nhà gỗ mộc mạc, và cả khuôn mặt đang hòa lẫn giữa lo lắng và hi vọng của Lâm Nguyệt. Trong khoảnh khắc ấy, một lời hứa âm thầm được hình thành trong lòng: bảo vệ nhau trọn đời, dù giang hồ có biến động thế nào.
Hạ Vĩ đứng lặng ngoài cửa, cười thầm. Anh biết rằng đây là khoảnh khắc quan trọng, khi tình cảm hai người chính thức nảy nở, không còn là hiểu lầm hay cảm giác tạm bợ nữa. Anh quay vào, pha chút hài hước để giảm căng thẳng:
“Đêm nay thật đẹp, thiếu gia. Có lẽ lần đầu tiên trong đời, cậu và cô ấy sẽ ngủ mà không phải lo kẻ thù bám theo.”
Lâm Nguyệt nhíu mày, rồi cười nhẹ: “Anh ấy có thể bình luận gì khác ngoài chuyện đùa giỡn không?”
Hạ Vĩ cười toe toét: “Đùa giỡn thôi, nhưng đôi khi lời đùa cũng mang theo sự thật. Hai người… khá ăn ý đấy!”
Khoảng lặng lại trôi qua. Lâm Nguyệt dựa nhẹ vào vai Hàn Thiên Hạo, cảm nhận hơi ấm của anh. Ánh lửa và ánh trăng phản chiếu trên mái tóc dài óng ả của cô, tạo nên khung cảnh lãng mạn nhưng không kém phần nghiêm trang, như báo hiệu một tình yêu được rèn giũa qua hiểm nguy.
“Ta không dám hứa sẽ không có ngày giang hồ lại gọi tên thanh kiếm này,” Hàn Thiên Hạo nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Nhưng ta hứa, bất kể bão giông hay hiểm nguy nào, ta sẽ luôn bên ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ một mình nữa.”
Lâm Nguyệt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm:
“Ta đồng ý. Chúng ta sẽ bảo vệ nhau, trọn đời. Không rời xa, dù cho giang hồ có bão táp đến đâu.”
Cả hai đứng dậy, tay nắm tay nhau, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt, làm nổi bật quyết tâm và tình cảm chân thành. Lời hứa dưới ánh trăng không chỉ là một lời nói hoa mỹ, mà là một cam kết sâu sắc, sẽ đồng hành cùng họ qua mọi thử thách sắp tới.
Đêm dần sâu, gió núi vẫn rì rào bên ngoài, nhưng trong ngôi nhà nhỏ, trái tim hai người hòa nhịp. Lâm Nguyệt cảm nhận được sự vững chãi từ Hàn Thiên Hạo, còn anh cảm nhận được lòng tin và sự dịu dàng từ cô. Tình cảm chưa cần nói nhiều, chỉ cần ánh mắt và hành động đã đủ để gắn kết hai tâm hồn.
Hạ Vĩ nhìn đôi bạn trẻ, thầm thở dài: “Giang hồ nguy hiểm thật, nhưng may mắn là họ đã tìm thấy nhau. Còn tôi… vẫn phải lo chống lại kẻ thù, nhưng ít ra, đôi này đã có nhau.”
Và từ khoảnh khắc ấy, dưới ánh trăng bạc, một mối duyên nợ sâu sắc chính thức được khắc ghi. Giang hồ phía trước vẫn đầy rẫy hiểm nguy, nhưng hai trái tim đã nắm chắc tay nhau, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, bảo vệ lẫn nhau trọn đời.
Ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, soi lên khuôn mặt họ, phản chiếu cả sức mạnh, sự dịu dàng và lời hứa vĩnh cửu – một lời hứa mà bất cứ giang hồ nào cũng phải tôn trọng.