Đêm phủ trên núi Thiên Lý như một tấm màn đen dày đặc. Gió rít qua những tán cây già, tạo thành những âm thanh rùng rợn. Ngôi làng nhỏ nơi Lâm Nguyệt và Hàn Thiên Hạo tạm lánh bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng quá mức, khiến cả ba người – Hàn Thiên Hạo, Lâm Nguyệt và Hạ Vĩ – cảm thấy một điềm xấu đang đến gần.
Không lâu sau, từ bóng tối, những bóng người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện, bao vây ngôi làng. Họ di chuyển như những con hắc quỷ, yên lặng nhưng đầy uy lực. Đứng ở trung tâm, dẫn đầu nhóm là Bạch Thần, một nhân vật quyền lực trong giang hồ, người đã khát khao thanh kiếm cổ từ lâu. Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhăm nhe thanh kiếm trong tay Lâm Nguyệt.
“Ngươi… cuối cùng cũng xuất hiện,” Bạch Thần trầm giọng, bước tới gần. Thanh kiếm trong tay hắn phát sáng yếu ớt dưới ánh trăng. “Thanh kiếm Thiên Lý Kiếm, hôm nay sẽ thuộc về ta.”
Lâm Nguyệt nín thở, cố giữ bình tĩnh. Nhưng trước sức mạnh áp đảo của Bạch Thần, cô biết rằng chỉ một mình sẽ không thể chống lại. Thanh kiếm trong tay phát ra ánh sáng bạc, như muốn hòa hợp với tâm trí của cô, tạo nên cảm giác thần bí và mạnh mẽ.
“Không thể để hắn chiếm được!” Hàn Thiên Hạo nghiêm giọng, mắt sáng rực quyết tâm. Anh lướt tới, ra dấu cho Lâm Nguyệt và Hạ Vĩ chuẩn bị.
Trận chiến nổ ra trong bóng tối. Bạch Thần và các thủ hạ của hắn tấn công liên tục, nhưng Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt phối hợp ăn ý: anh chém chính diện, cô tận dụng thanh kiếm cổ khéo léo phản công từ phía sau, còn Hạ Vĩ đảm nhận vai trò hỗ trợ với những chiêu thức bất ngờ, hài hước nhưng hiệu quả.
Tuy nhiên, sự hỗn loạn nhanh chóng làm Lâm Nguyệt bị tách khỏi nhóm. Trong nháy mắt, một bàn tay lạ mạnh mẽ kéo cô vào bóng tối. Cô hét lên, nhưng tiếng kêu bị gió núi cuốn đi. Cô bị bắt cóc, và bóng đêm nuốt chửng cô.
Hàn Thiên Hạo quay lại, tim như nghẹn lại khi thấy người yêu biến mất. Mắt anh lóe lên một ánh sáng lạnh lùng và quyết đoán. “Lâm Nguyệt!” Anh gầm lên, giọng vừa đau đớn vừa căm phẫn.
Hạ Vĩ chạy tới, thở hổn hển:
“Thiếu gia! Cô ấy… bị kéo đi rồi!”
Không chần chừ, Hàn Thiên Hạo lao vào rừng núi mịt mù. Đêm tối càng làm tăng sự nguy hiểm, nhưng anh không còn sợ hãi. Tình cảm và quyết tâm bảo vệ Lâm Nguyệt biến anh trở thành một chiến binh không gì cản nổi.
Ánh trăng lấp ló qua tán lá, soi rọi từng bước chân của anh. Tiếng côn trùng, tiếng gió, và cả tiếng tim đập dồn dập hòa vào nhau. Anh dùng kỹ thuật nhãn quan và kinh nghiệm kiếm thuật để lần theo dấu vết của kẻ bắt cóc, cảm nhận từng chuyển động trong bóng tối.
Trong khi đó, Lâm Nguyệt bị đưa đến một ngôi nhà bỏ hoang trên núi, xung quanh là các thủ hạ của Bạch Thần. Cô hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh. Thanh kiếm cổ trong tay phát ra ánh sáng dịu, như nhắc nhở cô rằng không chỉ có sức mạnh vật lý, mà còn có sự thông minh và bản lĩnh để thoát hiểm.
“Ngươi sẽ không thoát khỏi tay ta đâu,” Bạch Thần bước tới, giọng khàn đặc, mắt lóe lên tham vọng tột cùng.
Nhưng Lâm Nguyệt mỉm cười nhẹ, giọng trầm mà mạnh mẽ:
“Ngươi có thể muốn thanh kiếm, nhưng không thể khuất phục ta. Giang hồ không phải nơi của những kẻ chỉ biết dùng quyền lực ép người khác.”
Hắn nhíu mày, không ngờ cô dám phản kháng. Và chính lúc ấy, tiếng bước chân vang lên từ cửa sổ. Hàn Thiên Hạo đã tới, ánh mắt lạnh lùng và quyết đoán. Anh lao vào, thanh kiếm như vầng trăng bạc trong đêm tối, cắt ngang không gian và thời gian, từng chiêu một đều hướng thẳng về Bạch Thần.
Trận chiến giữa Hàn Thiên Hạo và Bạch Thần nổ ra khốc liệt. Lâm Nguyệt không đứng yên, cô tận dụng thanh kiếm cổ, phối hợp với Hàn Thiên Hạo, từng chiêu thức vừa khéo léo vừa uy lực, khiến các thủ hạ của Bạch Thần lần lượt bị đẩy lùi.
Trong những giây phút hỗn chiến, Hạ Vĩ xuất hiện đúng lúc, dùng chiến thuật hài hước nhưng hiệu quả để tạo khoảng trống cho Lâm Nguyệt và Hàn Thiên Hạo. “Thiếu gia! Đây là lúc của anh – đừng để cô ấy gặp nguy hiểm nữa!” Anh hét lên, vừa đánh vừa lùi lại để tránh bị thương.
Cuối cùng, dưới ánh trăng sáng trên núi Thiên Lý, Hàn Thiên Hạo hạ Bạch Thần bằng một chiêu cuối cùng tinh diệu, kết hợp thanh kiếm cổ và kỹ thuật kiếm pháp của mình. Bạch Thần gục xuống, âm mưu tham lam tan biến trong bóng đêm.
Hàn Thiên Hạo lao đến ôm lấy Lâm Nguyệt, đôi mắt tràn đầy lo lắng:
“Ngươi có sao không? Ta không để ngươi gặp nguy hiểm một lần nữa.”
Lâm Nguyệt, vừa hồi phục sau cơn hoảng loạn, mỉm cười, ánh mắt sáng rực niềm tin:
“Ta ổn. Và… ta biết, chỉ có anh mới bảo vệ được ta.”
Họ đứng giữa núi rừng mịt mù, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt, hòa cùng mồ hôi và bụi đất, nhưng trái tim họ lại tràn đầy niềm tin, tình cảm bắt đầu thăng hoa. Mỗi hành động bảo vệ, mỗi bước đi qua hiểm nguy, càng làm họ hiểu rõ trái tim nhau, gắn kết một cách sâu sắc.
Hạ Vĩ đứng cạnh, thở hổn hển nhưng nở nụ cười:
“Đúng là một đêm đáng nhớ. Thiếu gia, tôi nghĩ… hai người đã thực sự là một đội rồi!”
Lâm Nguyệt và Hàn Thiên Hạo trao nhau ánh mắt, không cần lời nói, chỉ cần hành động và cảm nhận, họ đã biết rằng giang hồ hiểm nguy nào cũng không thể tách họ ra. Và từ khoảnh khắc ấy, một hành trình mới đầy thử thách, âm mưu và tình yêu chính thức bắt đầu…