thiên hận kỳ duyên

Chương 10: Hồng Trần Duyên Tận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh lên chậm rãi trên dãy núi Linh Vân, ánh sáng vàng nhạt nhuộm lên tuyết trắng, phản chiếu xuống dòng sông Thiên Tâm yên ả. Trong căn nhà nhỏ bên bờ sông, khói trà tỏa hương, tiếng đàn khe khẽ hòa với tiếng gió. A Yên ngồi bên cửa sổ, tay khẽ chạm vào dây đàn, còn Viêu Tiêu thì cẩn thận treo những cánh hoa phượng khô lên khung gỗ. Mọi thứ giản dị đến mức tưởng như chưa từng có bão tố, chưa từng có máu và nước mắt.

Đã năm năm kể từ ngày họ trở lại làng. Cuộc sống phàm trần này, bình yên nhưng tràn đầy ý nghĩa. Họ sống bằng việc trồng trà, dạy trẻ con trong làng học chữ và kể chuyện xưa. A Yên thường viết những bài thơ nhỏ, còn Viêu Tiêu thì phổ chúng thành khúc đàn. Mỗi chiều, tiếng nhạc của hắn lại vang lên bên bờ sông — khúc Phượng Ca ấy không còn bi thương, mà đầy dịu dàng, như lời cảm tạ đối với thế gian.

Một ngày nọ, trong làng xuất hiện một vị hòa thượng già, áo nâu sạm bụi đường. Ông đến Phượng Tự Trà, uống một chén rồi nhìn Viêu Tiêu, khẽ nói:

“Âm dương đã cân bằng, nhưng vòng nhân quả vẫn chưa trọn. Hai vị... đã thật sự quên hết sao?”

Viêu Tiêu khẽ mỉm cười:

“Người trần không thể sống nếu cứ bận tâm điều cũ. Còn nhân quả... cứ để nó tự khép.”

Hòa thượng gật đầu, mắt nhìn A Yên:

“Cô nương, người từng mang linh hồn của Phượng Linh. Trong lòng người vẫn còn một mảnh chưa siêu.”

A Yên sững lại, bàn tay siết lấy tách trà. “Ý ngài là sao?”

“Phượng Linh không chỉ có một phần ở người. Còn một mảnh linh hồn nhỏ — chính là ký ức của hi sinh, vẫn bị nhốt ở nơi giao giữa nhân gian và thiên giới. Nếu không giải thoát, kiếp sau của người sẽ chẳng thể bình yên.”

A Yên nhìn Viêu Tiêu. Hắn lặng đi. Ánh mắt hai người giao nhau, giữa im lặng đầy hiểu ngầm. Họ biết — đây là hành trình cuối cùng.

Đêm đó, trăng sáng vằng vặc. Họ rời làng, lên đường về hướng Đông — nơi từng là Thiên Huyền Thành, nay chỉ còn tàn tích chìm dưới lớp cát và thời gian. Dưới ánh trăng, những bức tường đổ nát vẫn thấp thoáng hình bóng quá khứ.

A Yên quỳ xuống, đặt tay lên nền đá lạnh:

“Nơi này... từng là nơi ta chết.”

Viêu Tiêu ngồi cạnh, giọng trầm:

“Cũng là nơi ta ra đời.”

Từ dưới lòng đất, ánh sáng nhạt bốc lên, rồi mở thành cánh cửa hư linh. Một cơn gió lạ thổi qua, mang theo tiếng vọng xưa.

Giọng của Thẩm Dạ Hàn vang lên, mơ hồ mà dịu dàng:

“Muội đã đến. Một mảnh hồn còn sót lại... vẫn chờ muội trở về.”

A Yên khẽ nhắm mắt. Trong khoảnh khắc, linh hồn nàng tách khỏi thân thể, tiến vào luồng sáng. Bên kia là một thế giới trắng xóa — nơi chỉ có tiếng đàn, tiếng phượng, và cơn gió lạnh vờn quanh. Ở giữa không gian ấy, một hình ảnh trong suốt của chính nàng đang quỳ dưới mặt nước, đôi mắt trống rỗng.

“Ngươi là ta...” — A Yên khẽ nói.

“Không. Ta là phần linh hồn ngươi bỏ lại — phần chưa tha thứ cho thế gian.”

Nước bắt đầu dâng cao. Sóng xô vào người nàng, lạnh như băng. Hình ảnh kia đứng dậy, đưa tay chạm vào cổ nàng, giọng thì thầm:

“Ngươi đã chọn yêu. Còn ta... chỉ muốn hận. Muốn thế gian phải trả giá cho những gì đã cướp đi của ta.”

A Yên run lên. Trong giây phút đó, bao ký ức lại tràn về — cha mẹ bị giết, sư huynh phản bội, thiên đạo trừng phạt. Nỗi đau tưởng chừng đã ngủ yên, lại sống dậy.

Nhưng lần này, nàng không khóc.

“Ngươi đúng. Ta từng hận, từng muốn hủy cả thiên hạ. Nhưng hận chẳng khiến ai sống lại. Còn tha thứ... là cách duy nhất để chính ta được sống.”

Ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay nàng. Hình ảnh kia mờ dần, tan thành ngàn cánh hoa phượng trắng, bay quanh nàng rồi hóa vào hư không.

Cả thế giới hư linh sáng rực. Một tiếng phượng hót vang lên, vang xa đến tận chân trời.

Khi A Yên mở mắt, nàng đang nằm trong vòng tay Viêu Tiêu. Hắn ôm chặt nàng, giọng khàn khàn:

“Ngươi làm ta sợ chết mất.”

“Ta chỉ đi để trở về.” — nàng mỉm cười yếu ớt. “Giờ ta thật sự tự do.”

Trên trời, một vệt sáng tím bay qua, rồi tan vào hư vô. Gió thổi, mang theo hương phượng dìu dịu.

Nhiều năm sau, người làng kể rằng, mỗi độ hè về, ở Phượng Tự Trà, có đôi vợ chồng già tóc bạc vẫn ngồi bên hiên, người đàn, người pha trà. Họ không nói về quá khứ, chỉ mỉm cười nhìn hoa phượng rơi. Có người hỏi họ bí quyết hạnh phúc, người đàn ông chỉ đáp:

“Là học cách quên những điều không cần nhớ, và nhớ những điều không thể quên.”

Người phụ nữ chỉ cười, nhìn ông trìu mến:

“Còn ta... chỉ muốn cùng ngươi sống đến khi hoa phượng thôi nở.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×