Gió sáng sớm khẽ lướt qua bờ sông Thiên Tâm, nơi ánh nắng đầu ngày rọi lên những cánh hoa phượng trắng. Tiếng nước róc rách hòa cùng tiếng chim ríu rít, nhẹ nhàng như bản nhạc mở đầu cho một ngày mới. Giữa khung cảnh bình yên ấy, A Yên và Viêu Tiêu cùng ngồi bên hiên nhà tre, giữa mảnh vườn đầy cỏ xanh và hương trà nóng.
Đã ba năm kể từ lễ hội hoa phượng hôm ấy. Từ khi linh hồn Phượng Linh và Long Thần hòa làm một rồi tái sinh trong thân xác phàm nhân, họ đã chọn sống cuộc đời bình thường — không kiếm, không phép, không hận thù.
A Yên bây giờ là một cô gái dịu dàng, mỗi ngày hái hoa, chăm trà, viết thơ. Viêu Tiêu vẫn là người hát rong, nhưng nay đã dừng chân ở nơi này, mở một quán nhỏ bên sông, tên là Phượng Tự Trà.
Một buổi sáng, khi đang dọn bàn, A Yên cười nói:
“Ngươi kể chuyện cho khách nhiều quá, họ bắt đầu nghi ngờ ngươi là chính người trong truyền thuyết đấy.”
Viêu Tiêu đặt tách trà xuống, nụ cười hiền:
“Nếu truyền thuyết khiến người ta sống tốt hơn, thì ta sẵn sàng bị nghi ngờ cả đời.”
“Nhưng người ta vẫn hỏi, vì sao kết thúc lại buồn đến thế. Vì sao Phượng Linh phải chết.”
“Vì nếu không có cái chết ấy, nhân gian không bao giờ học được cách trân trọng hòa bình.”
A Yên nhìn hắn, ánh mắt thoáng buồn. “Ngươi nói chuyện như người từng trải qua tất cả vậy.”
Viêu Tiêu khẽ chạm vào tay nàng. “Ta chỉ kể lại điều mà lòng ta đã quên... nhưng trái tim lại nhớ.”
Đêm ấy, khi trăng lên cao, A Yên không ngủ được. Nàng ra ngoài hiên, nhìn bầu trời đầy sao. Mỗi vì sao sáng lên như ánh mắt ai đó đang dõi theo. Gió mang theo tiếng đàn từ căn phòng bên kia — Viêu Tiêu vẫn chưa ngủ. Tiếng đàn ấy, nàng từng nghe trong mơ, trong một kiếp nào đó đầy máu và nước mắt.
“Lại là bản đó sao...” — nàng thì thầm, lòng thắt lại.
Tiếng đàn ngừng. Viêu Tiêu bước ra, khoác áo nhẹ, mỉm cười:
“Ngươi vẫn thích nghe nhạc giữa đêm.”
“Ta không biết vì sao, nhưng mỗi lần nghe, ta cảm thấy vừa ấm vừa đau.”
“Đó là khúc Phượng Ca. Nó được viết cho người đã mất nhưng chưa quên.”
Họ im lặng rất lâu. Gió thổi qua, thắp rung ngọn đèn dầu.
A Yên ngẩng đầu, nhìn hắn:
“Nếu một ngày ta nhớ lại tất cả, liệu ta có còn là ta không?”
Viêu Tiêu khẽ đáp:
“Ngươi vẫn là ngươi. Chỉ khác là khi đó, ngươi sẽ hiểu vì sao hoa phượng lại đỏ.”
Vài tháng sau, trong làng xảy ra một chuyện lạ. Trên bầu trời phía Bắc, ánh sáng tím xuất hiện — giống hệt linh khí của Phượng Linh xưa. Nhiều người tin đó là điềm lành, nhưng Viêu Tiêu biết, đó là Thiên Ấn — dấu hiệu của sự thức tỉnh.
Đêm ấy, A Yên mơ thấy bản thân đứng giữa ngôi điện cổ, xung quanh là biển lửa. Một giọng nói vang vọng:
“Phượng Linh... định mệnh chưa khép. Một linh hồn khác vẫn bị giam.”
Nàng giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt trán. Viêu Tiêu ngồi bên, vẻ lo lắng.
“Ngươi lại mơ?”
“Có ai đó... gọi ta. Nói rằng một phần linh hồn chưa siêu thoát.”
Hắn lặng đi. “Có lẽ là phần còn sót lại của Long Thần trước khi hóa kiếp. Nếu không tìm ra, vòng nhân quả vẫn chưa dứt.”
“Vậy ta phải đi.”
Viêu Tiêu nắm tay nàng:
“Nếu ngươi đi, ta sẽ đi cùng. Dù là phàm nhân, ta vẫn muốn cùng ngươi bước thêm một kiếp.”
Họ rời làng, đi về phía Bắc, nơi núi tuyết Linh Vân chạm mây. Trên đường đi, A Yên dần cảm nhận linh khí xưa quay trở lại, và mỗi bước, ký ức cũ lại trỗi dậy: tiếng hót phượng, trận chiến, ánh mắt của Dạ Hàn, lời hứa chưa trọn.
Tới đỉnh núi, giữa tuyết trắng, họ nhìn thấy một hòn đá lớn khắc hình rồng — chính là nơi Thẩm Dạ Hàn từng luyện đạo. Phía trên khắc dòng chữ cổ:
“Nếu còn một hơi thở, ta vẫn chờ nàng dưới trời phượng.”
A Yên quỳ xuống, đặt tay lên khối đá. Một giọt nước mắt rơi xuống, hóa thành ánh sáng. Từ mặt đất, linh khí bạc bốc lên, tạo thành hình dáng Long Thần Dạ Hàn — nhưng không còn oai nghiêm, chỉ là một hồn ảnh mờ nhạt.
“Ngươi đến rồi...” — giọng hắn yếu ớt như gió thoảng.
“Ta đã hứa sẽ không để ngươi cô độc nữa.” — nàng đáp, giọng run.
“Ngươi... vẫn còn nhớ sao?”
“Trái tim ta chưa bao giờ quên.”
Viêu Tiêu lặng đứng nhìn, bàn tay khẽ nắm lấy chuôi đàn. Từ trong lòng đất, ánh sáng vàng tím lan tỏa. Hai linh hồn – Phượng và Long – lần cuối cùng chạm nhau.
Dạ Hàn mỉm cười:
“Giờ ta có thể đi rồi. Kiếp này... ta chỉ mong ngươi hạnh phúc.”
Ánh sáng tan vào gió, linh hồn hắn bay lên, hóa thành hàng ngàn cánh phượng trắng rơi khắp sơn cốc. A Yên ôm ngực, nước mắt rơi nhưng miệng vẫn mỉm cười.
Mùa đông năm ấy, khi họ trở lại làng, hoa phượng trắng nở lần đầu trong tuyết. Người dân kinh ngạc, còn A Yên chỉ khẽ nói:
“Đó là lời tạ từ của một linh hồn.”
Viêu Tiêu nhìn nàng, khẽ nắm tay:
“Và cũng là khởi đầu của một đời mới.”
Nàng gật đầu. “Từ nay, ta chỉ muốn sống như người bình thường.”
“Vậy ta sẽ đàn cho ngươi nghe, đến hết kiếp này.”