Sương sớm phủ dày quanh Thiên Huyền Thành, từng tia sáng yếu ớt rọi qua mái ngói lạnh, hắt lên con đường lát đá loang lổ vệt máu. Thẩm Tịnh Y và Lục Vân Tiêu đứng ở ngoại thành, gió thổi phần phật qua vạt áo. Phía xa, tiếng chuông tang vẫn ngân lên từng hồi — âm thanh đưa tiễn ba trưởng lão Tề môn, đồng thời cũng báo hiệu cho toàn thành rằng có một kẻ thù vô hình đang đi giữa họ.
“Bọn chúng chắc chắn sẽ phản ứng,” Lục Vân Tiêu nói, ánh mắt dõi về phương Bắc, nơi phủ Tề môn sừng sững như một con thú ngủ.
Thẩm Tịnh Y gật nhẹ, giọng trầm:
“Càng tốt. Ta cần kẻ đeo mặt nạ bạc xuất hiện. Mọi dấu vết đều dẫn về hắn.”
Họ quyết định chia ra hành động. Lục Vân Tiêu sẽ tiếp cận ngầm, dò xét nơi tụ khí trung tâm của Tề môn. Còn nàng sẽ tìm đến Thiên Tâm Tự, ngôi chùa cổ trong núi, nơi tương truyền từng lưu giữ hồ sơ bí mật của các tông môn.
Con đường dẫn lên Thiên Tâm Tự quanh co qua những dãy núi tím mờ. Trên không, linh khí tụ thành từng dải sương xanh. Mỗi bước chân đi, Thẩm Tịnh Y đều cảm nhận linh lực dao động trong cơ thể. Viên ngọc phượng bên cổ nàng lại sáng nhạt, như phản ứng với điều gì đó đang chờ phía trước.
Khi nàng vừa đặt chân đến cổng chùa, một nhà sư trẻ chặn lại.
“Thí chủ, nơi đây đã đóng cửa nhiều năm. Không tiếp người ngoài.”
“Ta chỉ muốn tìm hồ sơ cũ, không làm hại ai.”
Nhà sư lắc đầu, nhưng trong mắt lóe tia cảnh giác.
Thẩm Tịnh Y nhìn kỹ, bất chợt nói:
“Ngươi giấu linh căn?”
Sắc mặt nhà sư biến đổi. Một luồng khí yếu thoáng quanh tay hắn. Hắn xoay người định rút lui, nhưng Tịnh Y đã xuất hiện phía sau, đặt mũi kiếm sát cổ:
“Ngươi là người của Tề môn.”
Hắn run lên, rồi cười khan:
“Ngươi thông minh... nhưng biết thì muộn rồi.”
Ngay sau câu nói, tiếng rít lạnh vang lên. Dưới chân nàng, những ký tự đỏ máu hiện ra — trận pháp phong ấn. Khí lạnh bốc lên, hàng chục bóng người áo đen từ sau tượng Phật lao ra.
Thẩm Tịnh Y lùi một bước, kiếm trong tay phát sáng. Kiếm ý lan tỏa như bão. “Các ngươi muốn chết, ta sẽ tiễn đi.”
Bóng trắng tung mình, thân ảnh nàng bay lượn giữa không, kiếm quang như phượng múa giữa mưa gió. Máu văng ra, rơi trên cánh sen đá lạnh lẽo. Tiếng kêu gào vang vọng khắp ngôi chùa cổ.
Khi kẻ cuối cùng ngã xuống, khói từ trận pháp tan dần, để lộ một lối hầm dẫn sâu xuống lòng đất.
Bên dưới là hành lang đá hun hút, tường khắc đầy cổ tự. Ánh sáng từ viên ngọc phượng chiếu mờ, chỉ đủ soi bước chân. Không khí đặc quánh, mùi máu khô phảng phất. Ở cuối hầm là căn phòng nhỏ, trong đó có một bàn thờ gỗ mục, bên trên đặt ba cuộn trục cũ.
Nàng mở cuộn đầu tiên — ghi chép về “Phượng Linh Truyền.” Nội dung nói đến liên kết sinh mệnh giữa người sở hữu ngọc phượng và một kẻ được gọi là “Thiên Mệnh Giả.” Nếu một bên chết, bên kia cũng mất đi một phần hồn phách.
Nàng siết chặt trục, tim đập mạnh.
“Liên kết sinh mệnh...”
Cuộn thứ hai nói về Thẩm gia, ghi rõ: “Ba năm trước, Thẩm Tướng Quân phản nghịch, thông đồng với yêu tộc, bị các tông môn hợp lực tru diệt.”
Nàng ném mạnh xuống đất. “Dối trá! Cha ta không phản nghịch!”
Cuộn cuối cùng lại trống trơn, chỉ có hình một vòng tròn bằng máu, chính giữa là dấu ấn hình rồng bạc. Nhìn thấy, nàng khựng lại — chính là ký hiệu từng hiện trên ngực Lục Vân Tiêu.
Trước khi kịp suy nghĩ, một tiếng bước chân vọng đến. Từ trong bóng tối, một người đàn ông xuất hiện, khoác áo xám tro, đeo mặt nạ bạc. Giọng hắn trầm thấp như vang từ đáy vực:
“Ngươi quả thật đã lớn, Thẩm Tịnh Y.”
Nàng rút kiếm. “Ngươi là ai?”
“Một kẻ từng đứng bên cạnh phụ thân ngươi... và cũng là người kết liễu ông ấy.”
Không khí đông cứng. Nàng lao lên, kiếm vung như sấm. Hắn chỉ giơ tay, một luồng khí mạnh đánh bật nàng lùi mấy bước. “Thật đáng tiếc. Ngươi chưa đủ mạnh để chạm đến ta.”
“Vậy ta sẽ giết ngươi, dù phải trả giá.”
Hắn cười nhẹ:
“Ngươi vẫn chưa hiểu. Thẩm gia bị diệt không chỉ vì phản bội. Mà vì trong người ngươi có một nửa linh hồn của ta.”
Lời nói như sét đánh. Cả không gian như chao đảo.
“Ngươi nói dối.”
“Ngươi nghĩ vì sao viên ngọc kia bảo vệ được ngươi? Vì nó là vật trung gian giữ liên kết giữa hai chúng ta.”
Nàng run lên, mắt đỏ ngầu. “Ngươi là ai?”
Hắn bước tới gần, ánh sáng chiếu qua mặt nạ bạc, để lộ nửa gương mặt dưới — sư huynh của nàng, người mà nàng từng kính trọng nhất: Thẩm Dạ Hàn.
Trái tim nàng như vỡ ra. “Tại sao?”
“Vì phụ thân ngươi muốn phá bỏ phong ấn của Phượng Linh để cứu ngươi. Ông ta đã chạm đến bí mật của thiên đạo. Cái chết của ông... là kết quả tất yếu.”
“Không... Cha ta không phải người như vậy!”
“Ngươi chưa hiểu đâu. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải giết chính mình — hoặc giết ta. Vì chỉ một trong hai có thể tồn tại.”
Ánh sáng trong hầm chớp nháy. Hắn biến mất giữa làn khói bạc.
Thẩm Tịnh Y quỳ gối xuống nền đá, đôi tay run bần bật, nước mắt hòa máu nhỏ xuống viên ngọc trên cổ. Từ viên ngọc, ánh tím bùng lên, tạo thành ảo ảnh hình phượng đang khóc.
Lúc nàng tỉnh dậy, trời đã tối. Lục Vân Tiêu ngồi cạnh, trán nhăn lại. “Ngươi bất tỉnh suốt nửa ngày. Ta cảm nhận được sát khí cực mạnh quanh đây. Đã có chuyện gì?”
Thẩm Tịnh Y không đáp. Chỉ nói khẽ:
“Ta đã gặp hắn... kẻ giết cha ta. Nhưng hắn cũng là sư huynh ta.”
Lục Vân Tiêu sững người. Một lúc lâu, hắn mới cất tiếng:
“Vậy thì đúng như ta đoán. Linh ấn trên người ngươi và hắn cùng nguồn. Hai người bị ràng buộc. Nếu một bên chết, bên kia sẽ tổn thương linh hồn.”
Nàng siết chặt tay.
“Ta không quan tâm. Dù linh hồn nát vụn, ta cũng phải báo thù.”
“Còn nếu cái chết của ngươi chỉ khiến hắn mạnh hơn?”
Câu hỏi ấy khiến nàng im lặng. Trong mắt lóe lên tia sáng phẫn nộ xen lẫn nghi hoặc. Lục Vân Tiêu nhìn nàng thật lâu, rồi nói chậm rãi:
“Ta sẽ giúp ngươi tìm cách phá liên kết này. Nhưng trước khi phá, ngươi phải giữ mạng sống của mình.”
Ngoài cửa, trăng tròn lại chuyển màu đỏ máu. Ánh sáng chiếu lên vách đá, in bóng hai người song song mà xa cách — như hai linh hồn bị định mệnh kéo vào vòng xoáy của hận thù.
Ở nơi sâu nhất của Thiên Huyền Thành, trong một gian mật điện, Thẩm Dạ Hàn tháo mặt nạ bạc, đặt nó lên bàn. Ánh sáng bạc phản chiếu đôi mắt hắn — u tối, kiêu ngạo, và sâu thẳm như vực sâu không đáy.
“Muội ấy đã thức tỉnh nửa linh hồn rồi... Sớm thôi, chúng ta sẽ phải chọn bên.”