Trăng non treo lơ lửng giữa trời, ánh sáng mờ ảo như một vết thương chưa khép. Gió từ dãy núi Bắc Huyền thổi về mang hơi lạnh xuyên thấu tận xương. Trong một sơn động sâu giữa rừng Thiên Mộc, ngọn lửa yếu ớt chiếu lên gương mặt Thẩm Tịnh Y — tái nhợt, lạnh lẽo nhưng ánh mắt lại rực lửa quyết tâm.
Ba ngày trôi qua kể từ khi nàng rời Thiên Tâm Tự. Tin về việc “Huyết Ảnh nữ kiếm khách” giết sạch người của Tề môn đã lan khắp thành. Những kẻ theo dõi đều biến mất, chỉ còn sự tĩnh lặng như cơn bão chờ bùng phát.
Lục Vân Tiêu ngồi ở cửa động, đôi mắt nhắm hờ. Khí tức quanh hắn tỏa ra một vòng linh quang mỏng, như ánh trăng hóa thành tơ. Khi hắn mở mắt, ánh nhìn ấy sâu thẳm đến mức tưởng có thể nuốt lấy linh hồn.
“Ngươi đã suy nghĩ chưa?” — giọng hắn trầm thấp, vang lên giữa không gian u tịch.
Thẩm Tịnh Y khẽ đáp:
“Ta đã nghĩ. Muốn giết Thẩm Dạ Hàn, ta cần sức mạnh vượt trên hắn. Nhưng linh hồn ta và hắn bị ràng buộc, mỗi lần ta hấp thu linh lực, hắn cũng được tăng lên một phần. Vậy chỉ có một con đường duy nhất — học cách tách hồn.”
Lục Vân Tiêu nhíu mày:
“Ngươi biết đó là cấm pháp. Rất ít người từng luyện mà còn sống.”
“Ta không sợ chết. Ta sợ sống mà không báo được thù.”
Trong ánh lửa chập chờn, đôi mắt nàng ánh lên màu đỏ sậm như ngọc phượng khi sắp nứt.
Ba ngày kế tiếp, nàng bắt đầu Phượng Linh Ma Tâm Pháp, một bộ công pháp bị phong ấn trong viên ngọc cổ. Khi mở ra, linh khí xung quanh dao động dữ dội. Bầu trời tối sầm, tiếng sấm vọng xuống.
Nàng ngồi giữa pháp trận, máu từ đầu ngón tay rơi lên từng ký tự cổ. Mỗi giọt máu hóa thành ngọn lửa nhỏ, bốc cháy rồi hòa vào linh lực. Lục Vân Tiêu ở ngoài trận nhìn thấy, sắc mặt biến đổi.
“Nếu ngươi tiếp tục, linh hồn sẽ vỡ. Dừng lại!”
Nhưng nàng không nghe. Trong đầu vang lên tiếng gọi mơ hồ — một giọng nữ dịu dàng mà thê lương:
“Con của Phượng Linh... hãy gánh lấy nghiệp mà ngươi chọn...”
Ngay lập tức, luồng khí đen từ ngọc phượng bốc ra, quấn quanh thân thể nàng. Cơ thể nàng run lên dữ dội, gương mặt trắng bệch. Trong khoảnh khắc, hình ảnh hỗn loạn ùa về — Thẩm gia cháy rực, cha mẹ gục ngã, sư huynh cười dưới ánh trăng, và khuôn mặt nàng phản chiếu trong máu.
Một tiếng nổ lớn vang lên, linh trận sụp đổ. Lục Vân Tiêu lao vào, ôm lấy nàng khi cơ thể nàng rơi xuống. Máu từ miệng nàng trào ra, nhưng trên trán lại xuất hiện một ký hiệu hình phượng ngược. Hắn hoảng hốt:
“Ngươi... đã mở phong ấn Ma Tâm rồi!”
Thẩm Tịnh Y thở dốc, đôi mắt mở ra — trong đó không còn chỉ là ánh nhìn con người, mà pha lẫn tia sáng của linh hồn cổ xưa.
“Ta thấy rồi... thấy cả kiếp trước của ta.”
Lục Vân Tiêu khựng lại. “Kiếp trước?”
“Ta... từng là Phượng Linh Thần Nữ, kẻ giữ cân bằng giữa sinh và diệt. Còn hắn — Thẩm Dạ Hàn — là Long Tộc Hộ Giới. Chúng ta phản nghịch thiên đạo, kết hợp linh hồn để chống lại Đạo Trời. Khi thất bại, cả hai bị trừng phạt, linh hồn chia đôi. Một nửa tái sinh trong ta, một nửa trong hắn.”
Gió thổi qua, lửa tắt ngấm. Không gian chìm trong tĩnh lặng.
“Vì vậy... để hoàn thành báo thù, ngươi đang chống lại cả thiên mệnh.” — Lục Vân Tiêu nói khẽ.
“Ta không cần thiên mệnh.” — nàng đáp, giọng lạnh. “Ta chỉ cần công lý cho máu của phụ thân ta.”
Đêm hôm ấy, nàng rời động, đi một mình. Bước chân nhẹ như khói, nhưng nơi nào đi qua, cỏ cây héo rụi. Lục Vân Tiêu chỉ nhìn theo, không ngăn cản. Hắn biết, giờ đây trong nàng đã có Ma Tâm, nếu cưỡng ép chỉ khiến nàng mất hoàn toàn bản ngã.
Trên đường xuống núi, nàng gặp một toán người áo đen. Họ chặn đường, giương cờ Tề môn. Tên cầm đầu nói:
“Chủ thượng lệnh, bắt sống nữ nhân tên Thẩm Tịnh Y.”
Nàng nhếch môi, không trả lời. Kiếm lóe lên, ánh sáng đỏ tím chém thẳng qua màn sương. Máu bắn tung như mưa. Mỗi chiêu nàng tung ra mang theo uy lực khủng khiếp — vừa như tiên, vừa như ma.
Khi tên cuối cùng ngã xuống, nàng mới nhận ra thân thể mình run rẩy, mạch linh khí đảo loạn. Giọng nói trong đầu lại vang lên, lạnh như kim châm:
“Ngươi càng dùng Ma Tâm, hắn càng mạnh. Linh hồn ngươi đang dần bị nuốt.”
Nàng nghiến răng, máu trào ra môi. “Ta không cần biết... Chỉ cần ta còn thở, hắn phải chết trước.”
Trong khi đó, tại phủ Tề môn, Thẩm Dạ Hàn ngồi trên ngai gỗ đen, mắt nhắm hờ. Trên trán hắn, ấn ký hình rồng phát sáng mờ. Một tên thuộc hạ quỳ xuống:
“Chủ thượng, người của chúng ta đã bị tiêu diệt toàn bộ. Nàng... đã dùng Ma Tâm Pháp.”
Hắn mở mắt, trong đồng tử xuất hiện ánh đỏ rực. Khóe môi khẽ cong:
“Vậy là muội ấy đã thức tỉnh. Tốt... chỉ khi cả hai cùng hoàn toàn giải phóng, phong ấn cuối cùng mới bị phá.”
Tên thuộc hạ rụt rè hỏi:
“Nhưng nếu phong ấn tan, thiên kiếp sẽ giáng xuống.”
“Ta chờ kiếp ấy từ lâu rồi.” — Hắn đứng dậy, bước ra ngoài, áo bạc tung trong gió. “Đây là cuộc chiến cuối cùng của chúng ta.”
Đêm.
Thẩm Tịnh Y đứng trên đỉnh vách đá, nhìn về phía thành Thiên Huyền. Mây đen cuộn tròn quanh trăng, sấm chớp dội xuống như báo hiệu điềm chẳng lành. Nàng nắm chặt thanh kiếm, ánh sáng từ ngọc phượng phản chiếu lên mặt. Trong ánh sáng ấy, gương mặt nàng vừa đẹp vừa bi ai, như một linh hồn giữa hai thế giới.
“Cha... mẹ... con sắp gặp lại kẻ đó rồi. Dù kết cục là diệt vong, con cũng không hối hận.”
Một cơn gió thổi qua, tà áo trắng tung bay. Nàng nhảy xuống, thân ảnh hóa thành vệt sáng đỏ, lao về phía thành đang bốc khói.
Phía xa, trên mái điện cao nhất của Tề môn, Thẩm Dạ Hàn đã chờ sẵn. Khi nàng đáp xuống, đất nứt toác, ánh kiếm lóe lên. Cả bầu trời rung chuyển. Hai luồng linh khí — phượng và long — giao nhau, tạo nên cơn lốc xoáy đỏ tím cuốn phăng cả không gian.
Giọng hắn vang lên giữa tiếng sấm:
“Muội muốn trả thù hay muốn kết thúc định mệnh?”
“Cả hai!” — nàng hét, ánh mắt rực sáng.
Họ lao vào nhau, kiếm khí bắn tung, sét đánh nát đất trời.
Cuộc chiến của hai linh hồn cùng nguồn, hai sinh mệnh bị ràng buộc, bắt đầu — và Thiên Huyền Thành chìm trong biển lửa.