Gió bão cuộn trào, trời đất nổ tung trong ánh sáng đỏ tím. Ở giữa trung tâm cơn bão, hai thân ảnh giao nhau — một là Thẩm Tịnh Y với đôi mắt rực như phượng hỏa, một là Thẩm Dạ Hàn khoác trường bào bạc, toàn thân tỏa khí long uy. Cả hai như hai cực âm dương, vừa hút vừa đẩy, vừa giết vừa giữ.
Mỗi khi kiếm của nàng chạm vào long trảo của hắn, không gian lại rạn nứt, sấm sét dội xuống. Dân trong thành Thiên Huyền hoảng loạn bỏ chạy, nhà cửa sụp đổ, cột đá gãy nát, những tấm biển gỗ bị gió thổi bay tán loạn.
Giữa biển lửa, Thẩm Tịnh Y hét lớn:
“Ngươi hủy cả Thẩm gia, phản bội cha mẹ ta! Hôm nay, dù hồn nát xương tan, ta cũng phải khiến ngươi trả giá!”
Thẩm Dạ Hàn lặng im. Ánh mắt hắn nhìn nàng không hẳn là hận thù, mà là nỗi thống khổ sâu kín.
“Muội vẫn chưa hiểu. Ta không giết họ. Chính Phượng Linh bên trong muội khi ấy đã làm. Khi muội mất kiểm soát, ta chỉ có thể... để họ chết để phong ấn ma linh.”
“Ngươi nói dối!” — nàng gào lên, kiếm phượng đỏ rực lao tới.
Một luồng khí đen từ lòng đất trào lên, chạm vào lưỡi kiếm. Ánh sáng phát nổ, thổi tung cả hai. Thẩm Tịnh Y văng xa, đập mạnh xuống nền đá, máu trào ra khóe môi. Trong đầu nàng, hàng ngàn tiếng vọng nổ tung — giọng cười, tiếng khóc, lời van xin, tất cả đan xen thành một khúc ca hỗn loạn.
Giữa cơn mê loạn, nàng thấy mình lạc trong khoảng không vô tận. Từng mảnh ký ức lướt qua: kiếp thần linh, lúc còn là Phượng Linh Nữ, nàng từng yêu Long Hộ Giới. Hai người cùng chống lại Đạo Trời, nhưng khi thất bại, nàng bị phong ấn thành người phàm, ký ức bị xóa.
“Ngươi chọn hận thù, hay chọn tự do?” — một giọng nữ vang lên giữa hư không, nhẹ như gió.
“Ta chọn công lý.” — nàng đáp.
“Công lý chỉ là một mặt của hận. Nếu ngươi vẫn không hiểu, ngươi sẽ lặp lại bi kịch.”
Ánh sáng tím bao quanh nàng, rồi tất cả tan thành tro.
Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm giữa khoảng không trong suốt. Dưới chân là vực sâu, trên đầu là tầng mây lơ lửng. Trước mặt là những bóng người mờ ảo — hàng trăm linh hồn đang bị xiềng xích trong màn sương bạc.
“Đây là đâu?” — nàng khẽ hỏi.
Một giọng vang lên:
“Giới Hư Linh. Nơi dành cho những kẻ trái nghịch thiên đạo.”
Người nói là một lão giả khoác áo trắng, đôi mắt như nhìn thấu linh hồn.
“Ngươi là kẻ mang hai bản thể. Một phàm, một thần. Ngươi bị kéo vào đây vì sức mạnh mất kiểm soát.”
“Ta phải ra ngoài. Ta chưa trả thù.”
“Ra ngoài? Muốn thế, ngươi phải đối diện chính mình.”
Từ trong sương, một bóng người bước ra — giống hệt nàng, nhưng đôi mắt đen đặc, miệng cười lạnh.
“Ta là ngươi, phần hồn bị phong ấn khi ngươi chọn hận thù. Muốn ra khỏi đây, hãy giết ta.”
Hai Thẩm Tịnh Y lao vào nhau. Kiếm chém vào bóng tối, bóng tối hóa thành hàng ngàn mũi dao phản công. Mỗi lần nàng bị thương, bóng kia lại mạnh hơn. Máu nàng rơi xuống biến thành hoa phượng đen, nở rộ khắp không gian.
“Ngươi chỉ là ảo ảnh!” — nàng hét lên.
“Không, ta là thật. Ta chính là sức mạnh ngươi cầu xin. Không có ta, ngươi sẽ chẳng bao giờ đánh bại Dạ Hàn.”
Bóng đen vung tay, kiếm đâm xuyên vai nàng. Cơn đau xé ruột. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt hiểu — hận thù cũng là một phần linh hồn. Nếu muốn tự do, không thể chối bỏ nó.
Nàng mỉm cười giữa máu và ánh sáng đỏ:
“Ta không cần giết ngươi. Ta chấp nhận ngươi.”
Ngay lập tức, bóng đen tan ra, hòa vào thân thể nàng. Ánh sáng vàng bùng lên, linh hồn dung hợp. Cả không gian run chuyển. Xiềng xích đứt gãy, linh hồn bị giam đều tan biến.
Lão giả nhìn nàng, khẽ gật đầu:
“Ngươi đã hiểu. Giờ, hãy mang dấu ấn Hư Linh này — nó sẽ mở con đường ra ngoài.”
Ông đặt ngón tay lên trán nàng. Một ký hiệu ánh tím hình phượng xen long hiện lên. Thế giới xung quanh vỡ vụn, nàng rơi vào hư không.
Ánh sáng lóe lên, Thẩm Tịnh Y mở mắt. Trời đã sáng. Nàng đang nằm giữa tàn tích của Tề môn, khói bụi bay mù. Lục Vân Tiêu ngồi bên cạnh, trên vai còn vết máu. Hắn khẽ nói:
“Ngươi trở lại rồi. Ta tưởng ngươi đã chết.”
“Ta... đã ở trong Giới Hư Linh.”
Hắn nhìn nàng kinh ngạc. “Ngươi vượt qua được ấn phong?”
“Không chỉ vượt qua. Ta đã dung hợp cả phần ma của mình.”
Ánh sáng tím quanh nàng dần biến mất, để lại đôi mắt trong như nước. Một cảm giác tĩnh lặng lan khắp người — không còn hận thù, chỉ còn quyết tâm.
“Giờ ta hiểu rồi. Giết hắn không phải để báo thù, mà để kết thúc vòng nhân quả.”
Lục Vân Tiêu mỉm cười nhạt:
“Cuối cùng ngươi cũng thấy điều mà ta chờ suốt ba năm.”
“Ngươi luôn biết trước ư?”
“Ta vốn là một phần của Thiên Mệnh, được tạo ra để dẫn dắt ngươi đi qua hận thù.”
Nàng nhìn hắn, ánh mắt pha lẫn biết ơn và xót xa. “Vậy... khi kết thúc, ngươi cũng biến mất?”
“Có lẽ vậy. Nhưng nếu ngươi thắng, ta sẽ không hối tiếc.”
Gió nổi lên, khói bụi tan. Trên nền trời, tia sáng bạc hình long lóe lên — Thẩm Dạ Hàn vẫn còn sống, đang triệu hồi Thiên Kiếp.
Thẩm Tịnh Y đứng dậy, cầm kiếm. Áo trắng rách tả tơi, nhưng khí thế lại tỏa rực như thần minh.
“Ta sẽ kết thúc mọi thứ.”
Trên bầu trời, sấm sét tụ lại thành vòng tròn ánh sáng. Giữa trung tâm là Long Thần ấn — biểu tượng của hủy diệt. Tiếng rống long ngân hòa cùng tiếng hót phượng vang khắp thiên hạ.
Một trận chiến không chỉ giữa người và người, mà giữa định mệnh và linh hồn, sắp bắt đầu.