Trên bầu trời Thiên Huyền, mây đen xoắn lại thành vòng xoáy khổng lồ, sấm chớp rền vang không dứt. Cả đất trời như bị kéo vào cơn thịnh nộ của thiên đạo. Từ trong cột sáng bạc, hình bóng Thẩm Dạ Hàn hiện ra, toàn thân bao phủ bởi lớp long giáp ánh bạc, đôi mắt hóa thành hai vầng nhật nguyệt. Phía đối diện, Thẩm Tịnh Y đứng giữa tàn tro, mái tóc tung bay, ánh sáng đỏ từ Phượng Linh kiếm khiến cả bầu trời rực cháy.
Tiếng gầm long ngân vang lên, đáp lại là tiếng hót phượng bi thương. Hai luồng linh khí chạm nhau, cả không gian vỡ nát. Đất dưới chân nứt ra thành từng khe sâu như vực. Sức mạnh của họ không còn là phàm nhân hay tiên giả — mà là thần lực tái sinh, kết tụ từ hận, ái, và nghiệp.
Lục Vân Tiêu đứng từ xa, nhìn lên, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng. “Thiên đạo đã cảm nhận được rồi... nếu họ đánh tiếp, cả giới phàm sẽ sụp.”
Một tia sét khổng lồ từ trời giáng xuống, đánh giữa hai người. Ánh sáng chói lòa khiến mọi vật tê liệt. Khi khói tan, chỉ còn hai thân ảnh đứng đối diện, máu hòa vào gió.
Thẩm Dạ Hàn cười nhạt:
“Ngươi nghĩ ngươi có thể giết ta, khi linh hồn ngươi và ta là một?”
Thẩm Tịnh Y nhấc kiếm, máu chảy từ bàn tay nhỏ giọt lên đất, nhưng giọng nàng bình thản đến đáng sợ:
“Nếu phải giết chính bản thân để kết thúc vòng nghiệp này, ta sẽ làm.”
Họ lao vào nhau, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn ánh sáng và âm thanh. Long khí và phượng hỏa cuộn trào, hóa thành cơn bão linh lực khổng lồ. Núi sập, sông vỡ, linh thú hoang dại chạy trốn.
Thẩm Dạ Hàn tung ra Long Ảnh Quy Nguyên, một chiêu cấm pháp của Long Tộc, khiến mặt đất bị rút sạch linh khí. Tịnh Y đáp lại bằng Phượng Liệt Thiên Tâm, kiếm pháp chỉ có thần linh mới thi triển nổi. Hai chiêu va vào nhau, không gian nổ tung, mọi thứ hóa thành khoảng trắng rực lửa.
Trong khoảnh khắc đó, linh hồn hai người nhập làm một. Cả hai nhìn thấy ký ức xưa — khi còn là thần linh, họ từng nắm tay nhau đứng giữa Thiên Giới, thề rằng sẽ chống lại Đạo Trời để bảo vệ nhân gian. Nhưng khi thất bại, chính họ lại bị chia cắt, bị buộc phải tái sinh trong hận thù.
Giọng Thẩm Dạ Hàn vang lên trong tâm trí nàng:
“Muội biết không, mọi chuyện ta làm... chỉ để muội sống.”
“Ngươi đã giết cha ta.”
“Không, là ta cứu ngươi khỏi ma lực trong chính ngươi. Nếu ta không phong ấn, ngươi đã bị Thiên Hỏa thiêu rụi từ ba năm trước.”
“Thế thì... ta giết ngươi để giải thoát cho cả hai.”
Thiên đạo lúc này rền vang như sấm nổ. Một giọng vô hình từ trời vang xuống, trầm hùng như ngàn năm gió:
“Phượng và Long phản nghịch, làm loạn thiên mệnh. Nay giáng Thiên Kiếp — kẻ nào còn chống, hồn diệt không tái sinh.”
Bầu trời tách ra, hàng ngàn tia sét bạc giáng xuống. Từng đạo sét đánh xuyên núi, xuyên biển. Lục Vân Tiêu dựng kết giới bảo vệ dân thành, hét lên:
“Tịnh Y! Nếu ngươi đánh nữa, Thiên Đạo sẽ giết cả nhân gian!”
Nàng nhìn lên, ánh mắt đỏ như máu:
“Nếu phải lấy sinh mệnh ta để dừng kiếp nạn, ta chấp nhận!”
Phượng Linh kiếm vung lên, nàng bay thẳng vào trung tâm cơn bão. Sấm sét giáng xuống liên tiếp, mỗi lần đánh vào, máu nàng lại nhuộm đỏ cánh áo. Thẩm Dạ Hàn lao theo, hét lớn:
“Ngừng lại! Muội sẽ chết!”
“Ta sinh ra từ lỗi lầm, vậy hãy để ta kết thúc nó!”
Nàng gồng mình, niệm pháp quyết cuối cùng:
“Phượng Hồn Tái Sinh — Dĩ Huyết Hóa Thiên!”
Cả bầu trời nổ tung. Phượng hoàng khổng lồ bằng máu bay vút lên, ánh sáng bao trùm cả giới. Thiên Kiếp bị xé toạc, sấm sét tan biến thành hư vô. Trong tâm bão, thân ảnh nàng tan dần thành ánh sáng đỏ.
Thẩm Dạ Hàn ôm lấy nàng, gào lên tuyệt vọng:
“Không... nếu muội chết, ta sẽ không còn tồn tại!”
“Đó mới là tự do.” — nàng khẽ nói, môi nở nụ cười bình yên.
Ánh sáng lan ra khắp thiên hạ. Phượng và Long hòa làm một, hóa thành luồng linh quang vàng rực, bắn thẳng lên bầu trời. Cơn bão tan biến, Thiên Giới im lặng.
Ba ngày sau.
Trên nền đất hoang tàn, Lục Vân Tiêu đứng nhìn lên bầu trời xanh vừa hé. Không còn tro, không còn máu. Chỉ có một đóa hoa phượng mọc lên giữa tàn tích, cánh hoa rực rỡ như lửa, tỏa hương nhẹ như giấc mộng.
Hắn khẽ nói:
“Cuối cùng, ngươi đã giải thoát. Còn ta... đã hoàn thành sứ mệnh.”
Một luồng sáng từ hoa phượng bay lên, hóa thành hình bóng Tịnh Y — mờ ảo nhưng nụ cười vẫn hiền.
“Cảm ơn ngươi, Lục Vân Tiêu. Nếu có kiếp sau, ta không muốn làm thần, không muốn hận ai. Chỉ muốn sống như một người bình thường.”
Hắn khẽ gật đầu, bước đến đặt viên ngọc phượng lên bông hoa. Ánh sáng bao phủ cả vùng trời. Một cơn gió thổi qua, cuốn đi tất cả.
Từ đó, trong truyền thuyết nhân gian, người ta kể rằng vào mỗi mùa xuân, khi hoa phượng nở trên tàn tích Thiên Huyền, sẽ thấy một đôi ánh sáng — một đỏ, một bạc — bay lượn giữa trời, như Phượng và Long đang mỉm cười giữa tự do.