thiên hận kỳ duyên

Chương 7: Hoa Phượng Trên Mộ Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mười năm trôi qua kể từ ngày cơn bão Thiên Kiếp quét qua đại lục. Núi non đã hồi sinh, sông ngòi trở lại yên bình, và Thiên Huyền Thành — từng là nơi tan hoang nhất — nay phủ rợp màu xanh của sự sống. Nhưng giữa lòng thành ấy, vẫn còn một nơi không ai dám bước vào: Tàn Hoa Viện, nơi người ta nói rằng linh hồn của Phượng Linh Nữ từng hóa thành hoa đỏ bất diệt.

Lục Vân Tiêu lặng lẽ đi trên con đường đá dẫn vào khu tàn tích. Mái tóc hắn đã điểm sương, nhưng ánh mắt vẫn tĩnh như hồ thu. Trong tay, hắn cầm một quyển trục cũ — phần còn sót lại của Phượng Linh Kinh. Mỗi bước chân, hắn lại nghe tiếng gió mang theo âm vang của những ký ức xa xôi: tiếng cười, tiếng kiếm, tiếng gọi tên ai đó giữa máu và lửa.

Trước mặt hắn, giữa vườn hoa phượng nở rực, là một tấm bia đá phủ rêu. Dòng chữ khắc trên đó mờ dần theo năm tháng:

“Thẩm Tịnh Y – Người phá thiên mệnh, người chuộc thế giới.”

Lục Vân Tiêu đặt tay lên bia, khẽ nói:

“Ngươi đã hóa thành truyền thuyết rồi, Tịnh Y. Nhưng truyền thuyết... vẫn chưa kết thúc.”

Đêm xuống.

Gió mang theo mùi phượng đỏ, và trong gió, có thứ gì đó lay động — một luồng khí quen thuộc, ấm và nhẹ như hơi thở người xưa.

Từ giữa vườn hoa, từng cánh phượng rụng xuống, xoáy thành hình dáng một người con gái. Nàng khoác y phục trắng, gương mặt thanh khiết, đôi mắt đen trong như nước suối. Nhưng ánh nhìn ấy xa lạ — không còn là Phượng Linh Nữ, không còn là Thẩm Tịnh Y năm nào.

“Ngươi là...” — Lục Vân Tiêu khẽ thốt.

Nàng nghiêng đầu, giọng dịu dàng như tiếng chuông gió:

“Ta không nhớ rõ. Chỉ biết khi nghe tên này, tim ta đau.”

Hắn mỉm cười buồn bã. “Ngươi tên Thẩm Tịnh Y.”

“Thẩm... Tịnh Y...” — nàng lặp lại, như đang nếm thử vị của một ký ức đã ngủ yên.

Bất chợt, gió thổi mạnh, cánh hoa phượng xoay quanh hai người. Trong khoảnh khắc ấy, vầng sáng tím hiện ra giữa ngực nàng — hình phượng cũ. Ánh sáng đó chiếu lên gương mặt Lục Vân Tiêu, khiến hắn khựng lại.

“Không thể nào... Linh hồn ngươi chưa tan?”

Nàng nhắm mắt, giọng nhẹ như hơi thở:

“Có lẽ vì hận chưa dứt... hoặc vì ai đó vẫn chưa buông.”

Suốt nhiều ngày sau, Lục Vân Tiêu ở lại Tàn Hoa Viện, chỉ để nhìn nàng. Nàng không nhớ hắn, không nhớ quá khứ, nhưng mỗi khi hắn chạm vào dây đàn cũ, nàng lại ngẩn ngơ, ánh mắt như chìm vào nơi sâu nhất của linh hồn.

Một lần, nàng hỏi:

“Ngươi là ai, vì sao luôn ở đây?”

“Ta là người từng chứng kiến ngươi cứu cả thiên hạ.”

“Thiên hạ sao đáng để ta cứu?” — nàng mỉm cười, nụ cười nửa như mỉa, nửa như xót xa.

Lục Vân Tiêu đáp khẽ:

“Không phải vì thiên hạ đáng, mà vì ngươi từng tin có điều gì đó tốt đẹp hơn hận thù.”

Ánh nhìn nàng khẽ run. Trong khoảnh khắc, đôi mắt kia dường như lóe lên ánh tím, phảng phất ký ức của một kẻ từng là Phượng Linh Thần.

Một đêm, khi trăng đỏ xuất hiện sau mười năm, bầu trời lại rúng động. Lục Vân Tiêu giật mình.

“Thiên đạo... lại dao động?”

Từ phía xa, một cơn gió lạnh thổi đến, mang theo tiếng gầm u u của long khí. Giữa mây mù, Thẩm Dạ Hàn xuất hiện — nhưng không còn là Long Tộc kiêu hùng năm xưa. Giờ đây, hắn chỉ còn là tàn linh, nửa trong nửa ngoài cõi chết.

“Muội... còn sống sao?” — giọng hắn trầm khàn, run rẩy.

Thẩm Tịnh Y nhìn hắn, đôi mắt dại đi. “Ta không nhớ ngươi. Nhưng vì sao tim ta đau?”

Thẩm Dạ Hàn cười như gió thoảng.

“Vì ta chính là phần linh hồn còn lại của ngươi. Chỉ khi ta tan biến, ngươi mới thực sự được tự do.”

Hắn đưa tay, long khí cuộn lại, hóa thành lưỡi kiếm bạc.

“Chém ta đi, Tịnh Y. Lần này, đừng chần chừ.”

Nàng run tay, kiếm phượng trong lòng bàn tay rung mạnh. Nước mắt rơi xuống cánh hoa.

“Ta... ta không thể.”

“Ngươi phải. Nếu không, chúng ta sẽ lại kéo nhau vào vòng nhân quả.”

Nàng nhắm mắt. Kiếm bay lên, chém thẳng xuống. Ánh sáng đỏ tím bao phủ cả bầu trời. Khi ánh sáng tan, chỉ còn gió thổi qua vườn phượng. Thẩm Dạ Hàn mỉm cười, tan biến thành tro bụi, để lại trong không trung một câu nói khẽ:

“Kiếp này ta nợ muội một kiếp an bình. Hẹn kiếp sau, ta chỉ là người canh hoa.”

Sáng hôm sau.

Lục Vân Tiêu tìm đến, chỉ thấy Thẩm Tịnh Y ngồi giữa vườn hoa, tay cầm dây đàn cũ, ánh mắt bình yên.

“Hắn đi rồi.” — nàng nói khẽ.

“Ừ. Và ngươi... đã thật sự tự do.”

Nàng mỉm cười, ánh sáng phượng trong ngực dần tan.

“Tự do... hóa ra lại là khi chẳng còn gì để giữ.”

Một cơn gió lướt qua. Cánh phượng bay đầy trời. Khi hắn ngẩng đầu, nàng đã tan vào ánh sáng buổi sớm, chỉ còn tiếng đàn vang lên giữa nắng.

Lục Vân Tiêu ngồi xuống nơi nàng từng ngồi, khẽ nhắm mắt. Hắn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại, khẽ mỉm cười:

“Kiếp sau, nếu còn gặp, ta sẽ là kẻ bán đàn dạo, còn ngươi chỉ là cô gái thích hoa phượng. Không thù, không hận, không mệnh định.”

Tàn Hoa Viện từ đó trở thành nơi linh thiêng. Mỗi khi mùa hạ đến, hoa phượng lại nở đỏ như lửa, và người ta nói rằng trong gió, vẫn còn nghe được tiếng đàn, tiếng phượng hót hòa cùng tiếng cười ai đó — nhẹ, nhưng ấm đến lạ kỳ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×