Bầu trời đêm như bị xé toạc bởi từng tia sấm rền dội xuống thung lũng Hàn Dương. Mưa trút xuống dữ dội, dội vào từng mái nhà tranh rách nát, dội vào những ngọn cây khô trơ trụi. Trong cái hỗn loạn của bão giông ấy, một thiếu niên đang chạy, thân hình gầy gò, đôi chân trần lấm lem bùn đất. Hắn chạy như thể phía sau là địa ngục, như thể chỉ cần chậm lại một nhịp, mạng sống sẽ bị lôi đi vĩnh viễn. Trong lòng bàn tay hắn, một viên ngọc đỏ rực đang phát sáng — thứ ánh sáng kỳ lạ xuyên qua màn mưa, như một trái tim đang đập giữa đêm đen.
Tô Trầm, mười sáu tuổi, mồ côi từ nhỏ, sống bằng nghề làm thuê trong trấn biên cương. Hắn không biết cha mẹ mình là ai, chỉ nhớ năm sáu tuổi từng mơ thấy một ngọn núi phủ đầy sương trắng, giữa đỉnh núi là người mặc áo đen cầm kiếm, nhìn hắn cười mà không nói. Từ đó, mỗi khi đêm xuống, hắn lại mơ thấy giấc mộng ấy. Có người nói đó là điềm xấu, là dấu hiệu của quỷ nhập thân. Nhưng Tô Trầm không tin. Hắn vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn chịu đựng ánh mắt khinh miệt của dân làng. Cho đến đêm nay — khi hắn thấy máu loang đỏ trên đường mòn và tiếng kêu rên yếu ớt giữa cơn giông, mọi thứ thay đổi.
Người bị thương nằm gục bên gốc cây cổ thụ, áo choàng đen rách tả tơi, máu chảy thành dòng. Trên ngực người đó có một ký hiệu lạ, giống hệt hình trong giấc mơ của Tô Trầm. Hắn không biết vì sao, nhưng bản năng thôi thúc hắn bước tới. Khi bàn tay hắn chạm vào ngực người đó, viên ngọc đỏ rực từ cơ thể lạ kia tách ra, bay thẳng vào tim hắn. Một luồng đau đớn tột cùng xuyên qua ngực, như hàng nghìn lưỡi dao đang xé rách từng mạch máu. Tô Trầm gục xuống, máu trào ra miệng, nhưng hắn không chết. Trên trán hắn hiện lên một vệt sáng hình ấn ký cổ xưa — Huyết Linh Ấn.
Đêm ấy, hắn sống sót, nhưng người bị thương kia đã biến mất. Chỉ còn lại vết máu loang dài dẫn sâu vào rừng. Sáng hôm sau, dân trấn tìm thấy hắn ngất giữa sương, toàn thân tỏa nhiệt, tim đập loạn, như thể có lửa đang cháy trong người. Một lão hành y trong trấn xem mạch, rồi lắc đầu, bảo rằng: “Đứa nhỏ này… mệnh đã bị đổi rồi.” Không ai hiểu, chỉ riêng Tô Trầm cảm nhận rõ ràng — kể từ đêm ấy, hắn nghe được tiếng gọi trong tim, tiếng thì thầm xa xăm như vọng lại từ ngàn năm trước.
Ngày qua ngày, sức mạnh trong cơ thể hắn tăng dần. Hắn có thể nhìn thấy linh khí trôi nổi trong không khí, có thể cảm nhận được mạch sống của cây cỏ, thậm chí nghe thấy tiếng gió nói về quá khứ. Nhưng đi cùng với đó là những cơn đau kinh khủng mỗi khi trăng tròn. Hắn phải cắn răng chịu đựng, giấu kín mọi thứ. Mỗi lần đau, hắn đều thấy trong đầu hiện lên hình ảnh một tòa tháp đổ, nơi đỉnh có giọng nói vang lên: “Muốn biết chân mệnh, hãy nghịch lại thiên mệnh.”
Một buổi sáng, người của Thanh Linh Tông đến trấn. Họ tuyển đệ tử mới, mang theo linh thạch để kiểm tra linh căn. Cả trấn nhốn nháo, ai cũng mong con mình có cơ hội bước chân vào tiên môn, đổi đời. Tô Trầm chỉ đứng xa nhìn, biết rõ thân phận thấp hèn của mình không có chỗ. Nhưng khi người trưởng lão đi ngang qua, viên ngọc đỏ trong ngực hắn bỗng nóng rực. Lão trưởng lão dừng bước, ánh mắt như nhìn thấu thân thể hắn. “Ngươi tên gì?” — giọng nói của lão trầm thấp, như gió lướt qua đá.
“Tô… Trầm.”
“Ngươi có muốn tu tiên không?”
Câu hỏi ấy như sấm nổ giữa đầu hắn. Cả đời hắn bị người ta gọi là kẻ vô dụng, kẻ chẳng có tương lai, kẻ chỉ đáng đào mộ thuê. Nhưng lúc này, trong lòng hắn dậy lên một ngọn lửa chưa từng có. Hắn gật đầu. “Muốn.”
Lão trưởng lão nhìn sâu vào mắt hắn, khẽ gật. “Tốt. Nhưng nhớ, đường tiên không dành cho kẻ sợ máu.”
Ngay đêm đó, hắn rời trấn. Khi quay đầu nhìn lại, Tô Trầm thấy ánh đèn trong ngôi nhà tranh của mình vẫn còn le lói. Hắn không biết tương lai ra sao, chỉ biết rằng nếu không đi, hắn sẽ chết dần giữa bùn đất này.
Đoàn người đi suốt bảy ngày bảy đêm mới tới chân núi Thanh Linh. Núi này quanh năm phủ sương, linh khí dày đặc, nghe nói trên đỉnh có thần thú trấn giữ. Đêm đầu tiên ở chân núi, Tô Trầm mơ thấy người áo đen trong giấc mộng cũ. Nhưng lần này, người ấy mở miệng: “Ngươi đã chạm vào mệnh ta. Từ nay, thiên hạ sẽ chạm vào mệnh ngươi.” Khi tỉnh lại, trong lòng bàn tay hắn in hằn một vệt đỏ — hình của Huyết Linh Ấn.
Những ngày đầu tu luyện vô cùng khổ cực. Hắn không có linh căn hiển hiện, bị đồng môn chế giễu, bị đẩy ra ngoài luyện tập một mình. Nhưng mỗi đêm, hắn đều cảm thấy có luồng khí nóng chảy dọc mạch máu, tự chữa lành vết thương, giúp hắn sống sót qua những lần rèn luyện chết người. Có lần hắn suýt bị đánh chết trong rừng do tranh đoạt linh thảo, nhưng trước khi hôn mê, hắn thấy một bóng đỏ lóe lên trong tâm trí, đẩy lùi đòn chí mạng. Khi tỉnh lại, kẻ tấn công hắn đã bị thiêu rụi thành tro, còn hắn thì nằm trong vòng tròn máu, giữa ngực tỏa sáng ánh đỏ.
Tin đồn lan ra, rằng có tà mệnh trong tông. Hắn bị triệu lên trước các trưởng lão. Ánh mắt của họ lạnh như băng, có kẻ muốn giết, có kẻ muốn giữ lại nghiên cứu. Nhưng đúng lúc ấy, trời đổ mưa, sấm sét giáng xuống giữa đại điện, đánh nát bức tượng tổ sư. Một luồng khí đỏ từ tượng bay thẳng vào người Tô Trầm, làm tất cả kinh hãi. Lão trưởng lão dẫn hắn đi, nói nhỏ: “Ngươi mang mệnh huyết chi tâm. Thiên đạo đã chọn ngươi, dù chính hay tà, ngươi cũng không thể thoát.”
Sau ngày đó, hắn được bí mật thu làm đệ tử riêng. Lão trưởng lão dạy hắn cách dẫn linh nhập mạch, cách ẩn dấu linh căn để tránh kẻ thù phát hiện. Trong những đêm khuya, Tô Trầm thường ngồi bên suối, nhìn ánh trăng phản chiếu trong nước, nghe tiếng gió kể về thế giới xa xưa. Hắn dần hiểu, thiên đạo không hề công bằng. Kẻ mạnh có thể viết lại luật trời, kẻ yếu chỉ là con cờ trong tay họ.
Một tháng sau, khi hắn lần đầu phá cảnh nhập Linh Nguyên, trên bầu trời xuất hiện dị tượng: máu đỏ nhuộm mây, lôi điện giáng xuống ba ngày không dứt. Tông môn hoảng loạn, tưởng là điềm ma đạo phục sinh. Nhưng chỉ có Tô Trầm biết, trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy tiếng nói trong tâm: “Ngươi là người kế thừa cuối cùng của huyết mệnh. Từ đây, thiên hạ sẽ đổi màu.”
Hắn mở mắt, nhìn thấy máu từ tay mình chảy ra hóa thành dòng sáng. Gió cuộn quanh, đất rung chuyển. Lần đầu tiên trong đời, Tô Trầm không còn sợ hãi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt ánh lên sắc đỏ như lửa — thứ lửa của người nghịch thiên.
Đêm ấy, gió lặng. Sấm tan. Nhưng ở nơi sâu nhất của núi Thanh Linh, có một sinh linh cổ xưa mở mắt sau ngàn năm ngủ vùi. Cả thiên địa khẽ run lên, như linh cảm rằng vận mệnh vừa bị thay đổi.
Từ giây phút ấy, tên của Tô Trầm sẽ dần trở thành lời nguyền, là khởi đầu cho huyền thoại Thiên Mệnh Chi Tâm.