thiên mệnh chi tâm

Chương 2: Linh Sơn Khai Môn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng ban mai nhuộm đỏ cả dãy Thanh Linh, sương sớm giăng mờ như tấm lụa mỏng bao phủ lấy những ngọn tháp và cầu đá uốn lượn giữa không trung. Tiếng chuông ngân dài vọng từ đỉnh núi xuống, hòa cùng tiếng tụng kinh xa xăm, khiến cả không gian như chìm trong cõi mộng. Tô Trầm đứng dưới bậc thềm đá, hai tay nắm chặt, ánh mắt ngước lên tầng mây. Trước mắt hắn là cổng lớn của Thanh Linh Tông – nơi mà chỉ vài tháng trước, hắn còn không dám mơ tới. Cánh cổng khắc hình long xà quấn quanh nhật nguyệt, ở giữa là dòng chữ cổ mờ ảo: “Linh Sơn Khai Môn, Vạn Linh Phục Mệnh”.

Bên trong, hàng trăm tân đệ tử đang xếp hàng. Họ đến từ khắp nơi, người mang quý tộc huyết thống, kẻ xuất thân nông dân, nhưng đều mang chung một ánh nhìn háo hức: khát vọng được bước vào con đường tu tiên. Tiếng người xì xào, tiếng cười nói, xen lẫn tiếng hít thở nặng nề của kẻ căng thẳng. Tô Trầm vẫn im lặng, nét mặt bình thản. Hắn đã trải qua nhiều chuyện, cái háo hức trong lòng đã được thay bằng sự trầm tĩnh lạnh lùng. Nhưng sâu trong mắt hắn, vẫn ẩn giấu một ngọn lửa nhỏ — ngọn lửa mà cơn giông đêm ấy đã thắp lên.

Trên bậc cao nhất, một lão đạo áo xanh bước ra, râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần. “Hôm nay là ngày Linh Sơn khai môn. Tất cả tân đệ tử phải qua ba cửa: Linh Hồn, Linh Thể và Linh Tâm. Ai vượt qua cả ba sẽ được nhận pháp danh, nhập môn tu luyện.” Giọng lão vang vọng như sấm, khiến đám người bên dưới im phăng phắc.

Cửa đầu tiên là Linh Hồn Chi Môn. Một tấm bia đá cổ khổng lồ dựng giữa sân, trên đó khắc chằng chịt ký hiệu, tỏa ra linh quang nhàn nhạt. Người kiểm tra bước tới, đặt tay lên bia, nếu linh hồn đủ mạnh, bia sáng, nếu yếu thì tắt. Từng người lần lượt tiến lên. Có kẻ sáng rực một màu lam, được tán thưởng. Có kẻ chỉ lóe rồi tắt, bị đuổi khỏi hàng. Tô Trầm đứng cuối cùng, không mấy ai để ý đến hắn, chỉ có vài người khẽ cười mỉa: “Thằng kia chắc chưa đầy một hơi linh khí, vào đây làm trò cười thôi.”

Khi đến lượt, hắn đặt tay lên bia. Ban đầu chẳng có gì xảy ra, bia vẫn lạnh và trơ. Mọi người bắt đầu xì xào, có kẻ bật cười. Nhưng đột nhiên, tia sáng đỏ thẫm lóe lên từ giữa lòng bàn tay hắn, lan ra toàn bộ mặt bia. Một luồng khí nóng bùng nổ, gió cuốn tung áo của tất cả những người đứng gần. Bia đá rung chuyển, vết nứt chạy dài từ trên xuống dưới, rồi phát ra âm thanh như tiếng tim đập. Lão đạo áo xanh cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Huyết linh chi khí… Làm sao có thể…”

Tô Trầm rụt tay lại, lòng bàn tay bỏng rát, vệt ấn đỏ lại hiện rõ hơn. Trong đầu hắn, tiếng thì thầm xa xăm vang lên: “Ngươi đã bước vào cửa thứ nhất, nhưng đừng tin ánh sáng, bởi ánh sáng cũng có thể nuốt linh hồn ngươi.” Hắn giấu bàn tay trong tay áo, cúi đầu đi qua cổng, để mặc ánh mắt nghi hoặc phía sau.

Cửa thứ hai là Linh Thể Chi Môn, nằm bên vách núi phía đông, nơi sương dày đến mức khó thở. Các đệ tử phải đi qua cầu treo lơ lửng giữa vực, bên dưới là vực sâu không đáy, linh phong cuộn xoáy. Ai yếu tâm, run sợ, linh khí loạn thì sẽ bị gió cuốn xuống. Tô Trầm bước lên, từng bước vững chắc. Gió mạnh đến mức có thể xé toạc áo, nhưng hắn vẫn giữ bình thản. Mỗi bước chân hắn đặt xuống, viên ngọc trong ngực khẽ rung, tỏa ra vòng sáng mờ giữ hắn khỏi rơi. Khi đến giữa cầu, một luồng khí lạnh từ dưới vực trào lên, hóa thành hình người, khuôn mặt là chính hắn.

Ảo ảnh ấy cười nhạt, giọng như vọng ra từ tâm trí: “Ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại thiên đạo sao? Ngươi chỉ là một quân cờ, một sinh linh nhỏ bé bị chọn thay vì chọn lựa.”

Tô Trầm nhìn lại, ánh mắt không hề dao động. “Nếu ta đã là quân cờ, thì ta sẽ là quân cờ cuối cùng trên bàn cờ này.”

Ảo ảnh nở nụ cười méo mó, lao thẳng tới. Hắn giơ tay, huyết ấn trên trán lóe sáng, một luồng khí đỏ tràn ra, cuốn lấy ảo ảnh rồi hòa tan nó vào hư không. Cầu tre rung mạnh, nhưng hắn không dừng. Khi bước qua bờ bên kia, sương tan, ánh sáng chiếu xuống, một tiếng trống vang lên từ xa — dấu hiệu rằng hắn đã qua cửa thứ hai.

Cửa thứ ba là Linh Tâm Chi Môn, thử thách cuối cùng. Đây không còn là kiểm tra sức mạnh, mà là bản ngã. Giữa sân có một tòa tháp gỗ nhỏ, chỉ cao ba tầng, bên trong chứa ảo cảnh. Người bước vào nếu tâm không tĩnh sẽ bị lạc trong chính nỗi sợ của mình. Rất nhiều người đã thất bại, thậm chí hóa điên. Lão đạo áo xanh nhìn quanh, gọi tên từng người. Đến lượt Tô Trầm, vài người khẽ thì thầm: “Tên đó chắc sẽ chết trong tháp thôi.”

Bên trong, bóng tối bao phủ. Không có âm thanh, không có hơi thở, chỉ có sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Rồi, như một tấm gương bị rạn, khung cảnh xung quanh vỡ vụn. Hắn thấy mình trở lại thung lũng năm xưa, mưa đổ, sấm rền, người áo đen gục trong vũng máu. Nhưng lần này, hắn thấy rõ gương mặt — đó là chính hắn, già hơn, đôi mắt mờ đục. Người áo đen mở miệng: “Ngươi là ta, ta là ngươi. Huyết ấn là xiềng xích, không phải sức mạnh. Ngươi tưởng tu tiên là thoát khỏi trần tục, nhưng tu tiên chính là dấn thân vào vực sâu.”

Tô Trầm đứng lặng. Mưa lạnh thấm qua da, tiếng sấm như đâm vào ngực. Nhưng rồi hắn khẽ nói: “Nếu thiên đạo muốn ta làm xiềng xích, ta sẽ dùng xiềng xích đó để trói chính thiên đạo.”

Ánh sáng đỏ bùng lên, cảnh vật tan biến. Khi hắn mở mắt, đã đứng giữa sân, toàn thân đẫm mồ hôi. Lão đạo nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ gật đầu. “Ba cửa đều qua. Từ nay, ngươi là đệ tử nội môn của Thanh Linh Tông. Pháp danh… Tô Trầm.”

Nhưng ngay lúc đó, bầu trời đột nhiên đen kịt. Mây tụ thành hình xoáy, sấm chớp dội xuống. Từ xa, có tiếng gầm trầm đục vang lên như từ lòng đất. Cả tông môn chấn động. Lão đạo biến sắc: “Linh thú trấn sơn thức tỉnh! Sao có thể…”

Một luồng sáng đỏ phóng ra từ đỉnh núi, chạm thẳng vào người Tô Trầm. Hắn bị đẩy lùi, toàn thân đau buốt, nhưng trong tâm lại nghe rõ giọng nói quen thuộc: “Ngươi đã mở phong ấn thứ nhất. Thiên đạo sẽ không tha cho ngươi.” Cả người hắn run lên, máu chảy từ khóe miệng, nhưng ý chí trong ánh mắt vẫn như thép nung.

Ba ngày sau, trong mật điện của tông môn, lão đạo áo xanh cùng ba trưởng lão khác ngồi đối diện nhau. Một người nói: “Tên đó mang khí tức dị thường, có thể là tàn dư của Ma đạo.” Lão áo xanh lắc đầu: “Không, đó là khí huyết của cổ ấn. Nếu giết hắn, huyết mệnh sẽ thức tỉnh, hậu họa khôn lường. Cứ để hắn sống, thiên đạo sẽ tự phán xét.” Từ góc tối, một bóng người nữ áo trắng đứng nghe, ánh mắt sâu như nước hồ. Nàng là Diệp Vân Dao – người được gọi là thiên tài trăm năm của tông môn. Khi ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng, đôi mắt khẽ dao động: “Người đó… là kẻ mà huyết linh chọn sao?”

Đêm ấy, trong rừng sau núi, Tô Trầm ngồi thiền dưới trăng. Hắn cảm nhận dòng linh khí xoay quanh mình, hòa vào mạch máu, rồi bỗng chốc dội ngược, tạo thành cơn đau khủng khiếp. Huyết ấn trên trán rực sáng, từng mạch máu đỏ rực chạy dọc cánh tay. Trong tâm, giọng nói lại vang lên: “Ngươi muốn mạnh hơn sao? Hãy hiến tế đau đớn của ngươi. Hãy biến máu thành linh, biến khổ thành đạo.”

Hắn mở mắt, hơi thở nặng, nhưng không lùi bước. Hắn vận linh khí, dẫn máu tụ thành hình kiếm, rồi đâm thẳng vào tảng đá trước mặt. Đá vỡ, ánh sáng đỏ lan ra. Khi tất cả kết thúc, hắn ngã quỵ, toàn thân rã rời, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng — cảm giác rằng hắn vừa bước thêm một bước vào con đường mà không ai từng dám đi.

Từ xa, Diệp Vân Dao đứng nhìn, ánh trăng rọi xuống gương mặt nàng. Nàng khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Ngươi là người được chọn, nhưng liệu có sống nổi không?”

Bầu trời lại vang lên một tiếng sấm nhỏ, dường như thiên địa cũng đang lắng nghe câu hỏi ấy. Ở nơi sâu nhất của Thanh Linh Tông, một pho tượng cổ lại rung nhẹ, đôi mắt khép hờ ánh lên tia sáng đỏ. Vận mệnh đã khởi động.

Tô Trầm vẫn ngồi đó, giữa mưa sương, đôi mắt nhìn xa xăm, lặng lẽ nói: “Ta không muốn trở thành anh hùng, ta chỉ muốn biết… vì sao số phận của ta không thể do chính ta quyết định.”

Gió thổi qua núi, cuốn theo lời nói ấy tan vào hư không. Không ai trả lời, chỉ có tiếng chuông đêm ngân dài, vang vọng giữa trời đất như lời đáp lại mơ hồ của thiên đạo. Và từ giây phút ấy, Linh Sơn bình lặng bấy lâu đã bắt đầu chuyển mình, như chuẩn bị cho cơn sóng lớn sắp sửa cuộn trào.

Trên bầu trời, mây đỏ nhẹ dâng, ánh trăng bị che khuất. Một thời đại mới của máu, linh và mệnh… khẽ mở màn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×