Trời phương đông ló rạng, ánh bình minh đổ xuống đại địa sau cơn biến động cuối cùng. Bầu trời nay đã thuần một màu bạc sáng, mây trôi nhẹ như lụa, không còn tia đỏ, không còn tiếng sấm. Mọi người gọi kỷ nguyên này là Thời Tâm Mệnh, khi con người không còn cầu nguyện lên trời, mà tự hướng vào lòng mình để tìm sức mạnh. Họ dựng lại những thành phố cũ, khôi phục cánh đồng, học cách sống cùng nhau không bằng quyền năng mà bằng lòng tin. Trẻ con sinh ra không còn dấu ấn tiên – ma, mà mang một vệt sáng nhỏ nơi ngực trái, tượng trưng cho “Tâm Sinh”.
Nhưng trong giấc mơ của những người nhạy cảm, mỗi khi trăng tròn, họ đều thấy một vệt sáng bạc vắt ngang trời, và nghe vẳng đâu đó giọng nói trầm lặng: “Máu không chết, chỉ ngủ.”
Tại một vùng đất giữa sa mạc đã hóa rừng, có ngôi đền cổ, không tên, không người canh giữ. Bên trong đền, giữa những cây cột đá phủ đầy rêu, có một hồ nước phẳng lặng như gương. Giữa hồ là đóa sen bạc khổng lồ, cánh hoa lay động dù không có gió. Dưới hoa, một thân thể trong suốt đang ngủ yên – dáng người trẻ tuổi, gương mặt bình thản, vệt huyết ấn nơi ngực mờ dần như sương. Đó là Tô Trầm, hoặc là thứ còn sót lại của hắn – hình thể linh huyết mà nhân loại gọi là “Tâm Thần.”
Mỗi trăm năm, đóa sen ấy lại nở rộ một lần, tỏa hương dịu nhẹ lan khắp cõi. Khi đó, thiên hạ lại tràn đầy linh khí mới, mùa màng tốt tươi, bệnh tật tiêu tan. Người đời gọi hiện tượng ấy là Huyết Tâm Hồi Sinh, tin rằng linh hồn của người từng chống lại thiên đạo vẫn đang bảo hộ thế gian bằng chính máu của mình.
Thế nhưng không ai biết rằng, mỗi lần đóa sen nở, bên trong linh thể ấy, giấc mơ của Tô Trầm lại khẽ lay động. Trong mơ, hắn thấy lại những mảnh ký ức đã tan – ánh mắt của Diệp Vân Dao, nụ cười của cô gái Lạc Tịch, bóng dáng Thiên Ảnh tan trong ánh sáng, cùng những trận chiến khiến trời đất run rẩy. Hắn nghe thấy tiếng của chính mình, xa xăm như vọng từ đáy vực:
“Ta không phải thần, ta cũng không còn là người, ta chỉ là ý chí của những kẻ không chịu quỳ.”
Một đêm, khi Huyết Tâm Sen bắt đầu hé nở, có tiếng bước chân vang trong đền. Một thiếu nữ mặc áo choàng trắng bước vào, gương mặt trẻ, đôi mắt ánh màu bạc. Nàng cúi đầu trước hồ nước, bàn tay khẽ chạm lên mặt nước trong. Sóng gợn nhẹ, phản chiếu ánh mắt nàng – ánh mắt quá quen thuộc, như kết tinh từ tất cả những ký ức từng khiến trời rơi lệ.
“Ngươi… là ai?” giọng nói vang lên từ hồ, khẽ nhưng rõ.
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn vào linh thể trong suốt đang mở mắt giữa lòng sen. “Ta tên là Vân Ảnh. Là hậu duệ của Diệp Vân Dao và Lạc Tịch, mang trong người chút ánh linh của Thiên Ảnh. Người đời gọi ta là Người Giữ Huyết Tâm.”
Ánh sáng từ hồ chiếu lên mặt nàng, khiến tóc nàng ánh bạc. “Ngươi đến để đánh thức ta sao?”
“Không,” nàng khẽ đáp, “ta đến để hỏi… người có hối hận không?”
Tô Trầm khẽ cười, giọng như gió giữa rừng. “Hối hận ư? Hối hận vì đã chống lại trời, hay vì đã để máu mình hóa thành đất?”
“Có lẽ cả hai.”
Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi nhắm mắt. “Không. Nếu trời sinh ra để ràng buộc, ta sinh ra để cắt đứt nó. Nếu máu ta có thể nuôi dưỡng nhân gian, thì hãy để nó chảy mãi.”
“Nhưng thế gian này đã đổi khác. Không ai còn hiểu máu của người là gì. Họ nói về ngươi như một vị thần, thờ phụng nhưng không còn nhớ lý do vì sao ngươi đã chiến đấu. Nếu điều ngươi muốn là tự do, vậy thì tự do ấy đã bị thay bằng sự sợ hãi.”
Giọng nàng run nhẹ, nhưng ánh nhìn lại kiên định. “Ta đến không phải để cầu xin ngươi trở lại, mà để hỏi – liệu tự do mà người tạo ra, có phải chính là vòng xiềng mới của con người?”
Hồ nước rung nhẹ, từng cánh sen bạc khẽ lay. Ánh sáng trong mắt Tô Trầm dần sâu lại. “Có lẽ ngươi nói đúng. Nhưng tự do không bao giờ vĩnh viễn. Chỉ cần còn người, sẽ còn đấu tranh. Mỗi thế hệ đều phải tự mở Thiên Môn của riêng mình.”
“Vậy ngươi sẽ không trở lại?”
“Ta chưa bao giờ rời đi.”
Hắn nâng tay, chạm vào mặt nước. Bàn tay xuyên qua lớp nước, chạm lên bàn tay nàng. Giữa họ, một luồng sáng nhỏ nhoi bừng lên. Trong giây lát, hình ảnh những ngôi đền, những con đường, những người đang sống khắp đại lục hiện lên như phản chiếu trong nước. Mỗi người, mỗi sinh linh, dù nhỏ bé, đều có một ánh sáng nhỏ nơi tim – đó chính là Huyết Tâm của họ, là phần ý chí của hắn tồn tại trong máu loài người.
“Thấy chưa?” hắn nói, giọng mơ hồ như gió. “Ta không cần thức dậy. Ta vẫn ở đó, trong họ.”
Vân Ảnh cúi đầu. “Nhưng một thế lực mới đang trỗi dậy – không phải thiên đạo, không phải nhân đạo, mà là Cơ Đạo. Họ dùng máy móc và ký ức giả để khống chế linh hồn, muốn xóa bỏ Tâm Mệnh và dựng lại luật trời bằng sắt thép. Nếu không ai ngăn họ, thế giới này sẽ bị giam trong vòng xoáy lạnh lẽo.”
Ánh sáng trong hồ khẽ rung, hơi nước tỏa ra, như hơi thở của kẻ đang suy nghĩ. Sau cùng, Tô Trầm mở mắt, trong đó lóe lên một vệt đỏ xưa. “Nếu thế giới cần một linh hồn để nhắc nó rằng không gì tồn tại mãi, ta sẽ lại bước ra – không phải để cai trị, mà để nhắc nhớ.”
Lời nói ấy vừa dứt, hồ nước nổ tung ánh sáng. Từng giọt nước bay lên hóa thành cánh hoa, xoay tròn giữa không trung rồi tan thành hạt sáng rơi xuống đất. Khi ánh sáng tắt, chỉ còn lại một người đứng giữa hồ – Tô Trầm, thân thể tái tạo, đôi mắt trong như pha lê, tóc dài bay theo gió, khí tức không còn mang sắc máu mà là ánh sáng của sinh mệnh.
Vân Ảnh nhìn hắn, giọng khẽ: “Ngươi… đã trở lại thật sao?”
“Không phải trở lại,” hắn nói, “mà là hoàn nguyện.”
Bầu trời phía trên họ chấn động. Vệt Huyết Ngân xưa lại hiện, nhưng lần này không đỏ mà trắng. Từ bầu trời, những cột sáng đổ xuống khắp nhân gian, mỗi cột rơi vào một người đang sống. Người ta ngẩng đầu, cảm thấy trái tim mình nóng lên, mắt rưng rưng không hiểu vì sao. Họ không biết mình đang khóc vì gì, chỉ cảm thấy có một phần nào đó trong họ được đánh thức – phần đã ngủ hàng ngàn năm.
Còn ở giữa hồ, Tô Trầm nhìn lên trời, đôi mắt phản chiếu ánh sáng trắng thuần khiết. “Máu từng là lời nguyền. Hôm nay, nó là hạt giống.”
Hắn quay sang Vân Ảnh, mỉm cười. “Hãy kể cho họ nghe, rằng tự do không phải là không có ràng buộc, mà là dám hiểu ràng buộc và vẫn chọn bước tiếp.”
Vân Ảnh gật đầu, nước mắt rơi, nhưng là nước mắt của niềm tin.
Tô Trầm nhắm mắt. Ánh sáng từ người hắn bùng lên, lan ra toàn bộ đền cổ, hòa vào đất, vào trời, vào gió. Đóa sen bạc khép lại lần cuối, tan vào hư không. Khi gió lặng, hồ nước chỉ còn yên ả như ban đầu, mặt nước phản chiếu một bầu trời không còn ranh giới giữa sáng và tối.
Người đời sau kể rằng, từ ngày ấy, không ai còn thấy bóng Huyết Ngân nữa. Nhưng khi trời nổi giông, sấm rền xa, trong tiếng sấm người ta vẫn nghe được một giọng nói trầm tĩnh, vọng khắp bốn phương:
“Thiên đạo hữu hình, nhân tâm vô tận.
Máu có thể khô, nhưng ý chí thì không.
Nếu có ai còn dám ngẩng đầu nhìn trời,
Thì ta, Tô Trầm, vẫn đang nhìn lại họ.”
Và thế là, Huyết Tâm Vĩnh Hằng không còn là truyền thuyết, mà trở thành mạch sống ẩn trong từng linh hồn – minh chứng rằng tự do thật sự không đến từ việc thắng trời, mà là không bao giờ ngừng tin vào chính mình.