thiên mệnh chi tâm

Chương 11: Hồi Sinh Của Thiên Huyết


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn gió sớm mang theo hơi ấm mới, len qua những ngọn cỏ non vừa mọc trên vùng đất từng là sa mạc. Sau trận chiến cuối cùng giữa Tô Trầm và Thiên Giới Giám Sát, đất trời đổi sắc. Linh khí không còn dày đặc như xưa, nhưng lại hòa quyện vào sinh mệnh. Hoa nở không nhờ tiên khí, nước chảy không nhờ pháp lực – tất cả trở về đúng quy luật tự nhiên, một quy luật mới được sinh ra từ máu và ý chí của người từng xé Thiên Môn.

Dân chúng gọi thời đại này là Thời Huyết Sinh, nơi không còn tiên, không còn ma, mà chỉ có người và đạo trong lòng người. Thế nhưng giữa bình yên ấy, một điều lạ bắt đầu xảy ra. Mỗi đêm, Huyết Ngân – vốn đã tan biến từ ngàn năm trước – lại hiện lên mờ nhạt trên bầu trời. Ban đầu chỉ là một vệt sáng nhỏ, rồi dần đậm hơn, như vết thương cũ của trời đang mở lại. Các học giả, các kẻ hành hương, các nhà tu mới đều tranh cãi: đó là điềm lành hay tai họa?

Còn ở nơi xa nhất của phương bắc, trong rừng cổ nơi linh khí vẫn đọng lại, có một ngôi miếu nhỏ. Giữa miếu là một pho tượng đá nứt vỡ, gương mặt mơ hồ nhưng ánh mắt toát ra vẻ bình thản. Mỗi khi trăng đỏ mọc, tượng ấy lại tỏa sáng. Đêm nay cũng vậy. Ánh trăng rơi xuống, những vết nứt trên tượng bắt đầu lan rộng. Một luồng sáng trắng chảy từ khe đá ra ngoài, hòa vào không khí.

Giữa luồng sáng ấy, một giọng nói khẽ vang lên, mơ hồ như gió:

“Đã bao nhiêu năm rồi… thế giới này, vẫn chưa học được cách không cần ta.”

Ánh sáng từ tượng lan tỏa, rồi vụt tắt. Khi bình minh lên, chỉ còn lại một người khoác áo choàng xám đang ngồi trước miếu. Mái tóc hắn dài đến lưng, ánh bạc pha đỏ. Trên ngực áo có vệt sáng xoáy tròn – huyết ấn xưa đã thức tỉnh. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh. Mọi thứ đều xa lạ, nhưng đất dưới chân vẫn quen thuộc như ký ức chưa tan.

“Tô Trầm…” hắn khẽ gọi tên mình, giọng khàn khàn. “Ta lại trở về.”

Thế giới không còn như xưa. Con người đã thay đổi. Họ xây thành phố, chế tạo máy móc, dùng ánh sáng và hơi nước thay cho linh lực. Nhưng trong sâu thẳm, họ vẫn thờ phụng những huyền thoại. Những đứa trẻ đọc về Người Xé Thiên Môn, những thanh niên khát khao vượt giới hạn. Họ không còn gọi đó là tu luyện, mà gọi là thức tỉnh linh căn nhân tính – sức mạnh đến từ lòng tin.

Tô Trầm đi qua những con phố lạ, nghe người ta kể về chính mình bằng giọng truyền thuyết: “Ngày xưa có người mang máu trời, chống lại thiên đạo, khiến mây máu hóa mưa, khiến trời rách làm đôi.” Họ nói bằng nụ cười ngưỡng mộ, nhưng chẳng ai tin đó là thật. Hắn chỉ mỉm cười. “Tốt rồi. Khi con người chỉ còn coi huyết mệnh là truyền thuyết, thế giới này mới thật sự tự do.”

Nhưng bình yên chưa bao lâu, mối nguy mới lại xuất hiện. Từ khi Huyết Ngân sáng lại, khắp đại lục có những người mang dấu đỏ trên ngực – nhỏ như hạt cát nhưng khi giận dữ, vết đỏ đó bừng sáng, tạo ra sức mạnh khủng khiếp. Người ta gọi họ là Hậu Duệ Của Máu Trời, và tin rằng đó là lời nguyền còn sót lại của Tô Trầm. Triều đình bắt đầu săn đuổi họ, sợ rằng thế giới sẽ lại chìm trong hỗn loạn.

Tô Trầm nhìn thấy điều đó, trái tim nặng trĩu. Hắn không muốn quay lại con đường cũ, nhưng thế giới này vẫn chưa thoát khỏi bóng của trời. Một đêm, hắn đi đến đỉnh Thiên Cô – nơi cao nhất đại lục, nơi có thể nhìn thấy toàn bộ Huyết Ngân. Gió thổi mạnh, áo choàng bay phần phật. Hắn ngẩng đầu, nhìn vệt sáng đỏ chói đang rạch ngang bầu trời, khẽ nói:

“Ta đã từng nghĩ, chỉ cần phá Thiên Môn, nhân loại sẽ được tự do. Nhưng có lẽ tự do không phải thứ người ta có thể ban, mà là thứ người ta phải giành.”

Một giọng nói vọng đến từ sau lưng, nhẹ như sương: “Nếu ngươi vẫn mang linh hồn cũ, vậy ngươi vẫn là gốc rễ của tai họa.”

Hắn quay lại. Người đứng đó là một thiếu nữ, tóc trắng như tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm. Trên trán nàng có dấu ấn bạc nhạt – dấu của kẻ được sinh ra từ linh khí còn sót lại của Thiên Đạo. “Ngươi là ai?”

“Ta là Thiên Ảnh – phản chiếu còn sót lại của bầu trời.”

Tô Trầm khẽ cười. “Thiên Đạo vẫn chưa chịu chết sao?”

“Nó không sống cũng chẳng chết. Nó chỉ ngủ, và ta là giấc mơ của nó.” Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh. “Ngươi đã tạo ra một thế giới không còn trời, nhưng lại khiến loài người trở nên giống trời hơn bao giờ hết. Họ lại khao khát quyền năng, lại muốn lên cao, lại muốn thống trị. Chu kỳ không bao giờ dừng.”

“Vì vậy ngươi muốn ta biến mất?”

“Không. Ta muốn ngươi giúp ta kết thúc chu kỳ đó.”

Hắn nhìn nàng hồi lâu. Ánh sáng từ Huyết Ngân phản chiếu lên gương mặt nàng, khiến đôi mắt đen ánh lên màu máu. “Nếu kết thúc có nghĩa là hủy diệt tất cả, ta sẽ không làm.”

“Không phải hủy diệt, mà là khởi tạo. Chỉ khi máu trời và linh hồn trời hợp nhất, Thiên Môn mới thật sự khép lại.”

Hắn im lặng. Trong lòng hắn, một phần máu cổ xưa sôi lên như đáp lại lời nàng. Có lẽ hắn hiểu – thiên đạo không chết, chỉ thay hình. Và nếu để nhân loại thật sự thoát khỏi định mệnh, hắn phải tự tay chấm dứt tàn dư của bầu trời trong chính mình.

Ba ngày sau, hắn và Thiên Ảnh rời Thiên Cô, đi về phía đông – nơi Huyết Ngân giáng xuống mạnh nhất. Đường đi phủ kín tro bụi, gió mang mùi sắt và đất cháy. Càng đến gần, bầu trời càng đỏ. Giữa lòng đại dương khô cạn, một cột sáng đen trồi lên – tàn thể của Thiên Môn xưa, giờ hóa thành vực sâu nuốt ánh sáng.

Thiên Ảnh đứng trước vực, giọng khẽ: “Một khi ngươi nhập vào, ngươi sẽ không còn là người.”

“Ta chưa bao giờ là người hoàn toàn.”

“Ngươi sẽ quên hết.”

“Nếu quên để thế giới nhớ, đáng.”

Hắn bước vào vực. Ánh sáng đỏ nuốt trọn thân thể, từng mạch máu sôi lên, từng ký ức tan ra. Giọng Diệp Vân Dao thoáng qua, tiếng gió xưa, tiếng sấm, tiếng máu. Mọi thứ hòa thành một dòng xoáy. Khi hắn mở mắt, bầu trời biến đổi. Huyết Ngân vụt sáng rực rỡ rồi tan biến, thay vào đó là ánh bạc thuần khiết phủ khắp thế gian.

Thiên Ảnh quỳ xuống, nước mắt rơi. “Ngươi đã làm được… Thiên Môn thật sự khép lại.”

Nhưng không còn Tô Trầm nữa. Chỉ có một cơn gió ấm thổi qua, mang theo hương đất, hương máu và ánh sáng.

Từ ngày ấy, con người bắt đầu thấy lại linh khí trong lòng bàn tay, nhưng không còn cần khấn trời. Họ gọi thứ sức mạnh ấy là Tâm Mệnh, là kết tinh của niềm tin và nhân nghĩa. Và trong mỗi đêm trăng sáng, khi gió thổi qua cỏ, người ta lại nghe thấy giọng nói xưa, vang nhẹ như khúc ca của đất trời:

“Máu đã hóa thành ánh sáng,

Trời đã hóa thành người.

Nếu có ngày thế gian quên ta,

Thì chính là lúc ta trở về.”

Bầu trời tĩnh lặng. Ánh sáng bạc phản chiếu khắp nhân gian. Trong lòng mỗi con người, một giọt máu nhỏ đang sáng lên – di sản cuối cùng của huyết mệnh Tô Trầm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×