Vực sâu Linh Sơn tĩnh lặng như một ngôi mộ khổng lồ. Mưa đã tạnh, nhưng khói máu vẫn vẩn vơ trên mặt nước. Dưới đáy vực, Hư Không nằm bất động, thân thể dập nát, máu loang đỏ cả dòng suối. Nhưng ngay giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tràng hạt trên cổ hắn bất chợt tỏa sáng — từng hạt gỗ khẽ xoay tròn, niệm chú vang lên trong không khí như tiếng tụng kinh của ngàn kiếp.
Ánh sáng ấy bao phủ lấy hắn. Một làn hơi ấm len vào tim, khiến ngọn lửa sinh mệnh bập bùng cháy lại. Hư Không mở mắt, thở hắt ra, mùi máu tanh lan khắp cổ họng. Khi hắn nhìn lên, chỉ thấy bầu trời đỏ quạch — nơi Linh Sơn từng đứng, giờ đã biến thành vực đen hoang tàn. Không còn thấy Lăng Tâm, không còn bóng Dạ Ly, chỉ có gió hú như tiếng hồn than.
“Lăng Tâm…” hắn gọi khẽ, giọng run rẩy, “ngươi ở đâu?”
Một luồng linh cảm mơ hồ dội vào tâm trí. Hư Không thấy trong đầu mình hiện lên hình ảnh một cánh cửa đen, khắc đầy phù văn cổ xưa — Vực Vô Danh, nơi linh hồn lạc lối sau khi bị thiên đạo xóa tên. Nếu Lăng Tâm đã dùng Ma Thiên Phong Ấn, hồn nàng chắc chắn bị cuốn vào đó. Không còn cách nào khác, hắn phải đi.
Trải qua bảy ngày bảy đêm, hắn băng qua những dãy núi cháy đen, đi đến ranh giới giữa nhân gian và địa phủ. Trước mắt là biển sương trắng không đáy. Từng linh hồn trôi lơ lửng, ánh mắt trống rỗng, tay bị xích bằng những sợi ánh sáng mờ. Mỗi bước đi, linh lực trong hắn đều bị bào mòn, nhưng hắn không dừng.
“Ngươi không thuộc về nơi này,” một giọng nói trầm vang lên. Từ trong sương, một nữ hồn mặc áo tang trắng hiện ra, đôi mắt sâu thẳm như hố không đáy. “Ai bước vào Vực Vô Danh, sẽ không còn đường trở lại.”
“Ta biết,” Hư Không đáp, giọng khàn đặc. “Ta chỉ muốn tìm một người.”
“Ở đây, không ai là ‘người’ nữa.”
Nói rồi, nàng đưa tay, từng luồng hắc khí quấn quanh hắn, như muốn xé hồn ra. Hư Không niệm Phật hiệu, tràng hạt trên cổ sáng rực, hóa thành kết giới. Ánh sáng và bóng tối va nhau, khiến sương tan, để lộ con đường hẹp dẫn vào trong — một cây cầu gãy, bên kia là vực đen xoáy tròn.
Không do dự, hắn bước lên. Mỗi bước là một tiếng gào vang trong tâm, từng ký ức về Lăng Tâm hiện ra: nàng ngồi thiền dưới trăng, nàng cười khi quét lá, nàng khóc khi nói “Ngươi ngốc, ta là ma, ngươi cứu ta làm gì.”
Khi đến cuối cầu, hắn thấy nàng. Lăng Tâm đứng giữa màn sương đen, thân thể trong suốt, đôi mắt vô hồn. Linh hồn nàng bị xích bởi hàng ngàn sợi quang huy ma pháp, run rẩy giữa không trung. Mỗi hơi thở là một mảnh linh quang vỡ vụn, trôi đi mãi không dừng.
“Lăng Tâm!” — hắn lao tới, nhưng luồng xích vô hình đánh bật hắn văng ra. Máu hồn chảy ra từ miệng, hắn quỳ xuống, đôi mắt đỏ ngầu. “Ta đến để đưa ngươi về!”
“Ngươi… là ai?” — giọng nàng lạnh như băng, không còn chút ký ức. “Ngươi không nên đến đây. Ta… không còn là ta nữa.”
Hư Không siết chặt nắm tay. “Ta biết ngươi không nhớ. Nhưng trái tim ta nhớ rõ. Ta nợ ngươi một kiếp, và ta sẽ trả bằng chính linh hồn ta.”
Nói rồi, hắn cầm tràng hạt, tụng chú Pháp Luân Vãng Hồn – một cấm chú chỉ có thể dùng một lần trong đời, dùng để đổi phần hồn của người tụng cho linh hồn bị lạc. Ánh sáng vàng rực tỏa ra khắp Vực, từng chuỗi niệm Phật vang vọng hòa với tiếng gió. Các linh hồn xung quanh dừng lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dần trong sáng.
“Ngươi điên rồi,” giọng nữ hồn áo tang vang lên, “làm vậy là tự hủy.”
“Không hủy,” hắn đáp, “chỉ là trở về đúng nơi ta nên ở.”
Từng hạt tràng hạt vỡ vụn, hóa thành ánh sáng bay về phía Lăng Tâm. Những sợi xích trên người nàng tan dần. Ánh mắt nàng chớp lên, giọt nước mắt đầu tiên lăn dài: “Hư Không…”
“Nhớ rồi sao?” — hắn cười, giọng nhẹ như gió.
“Ngươi… sao lại ngốc vậy…”
Ánh sáng vàng và đỏ hòa vào nhau, cuộn xoáy quanh hai người. Lăng Tâm dang tay, ôm lấy hắn giữa màn sương. Linh hồn hắn bắt đầu tan rã, từng mảnh nhỏ bay theo gió, tan vào cơ thể nàng.
“Ta không cứu ngươi,” hắn nói khẽ, “ta chỉ muốn cùng ngươi đi hết con đường.”
“Không… ta không cho phép!” — nàng gào lên, nhưng ánh sáng đã tan hết. Cả Vực Vô Danh rung chuyển, sóng sương trào lên dữ dội.
Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn Hư Không biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại tràng hạt rơi lặng lẽ xuống tay nàng. Ma khí quanh nàng biến mất, thay vào đó là ánh sáng trắng thuần khiết. Linh hồn nàng trong trẻo trở lại, ký ức ùa về, tất cả nỗi đau, oán hận, yêu thương hòa làm một.
“Ngươi nói đúng… hận sinh từ yêu… và yêu có thể cứu hận.”
Một giọt lệ rơi xuống tràng hạt, nổ thành luồng sáng mạnh. Cả Vực Vô Danh chấn động, mở ra cánh cổng ánh sáng khổng lồ — Lối Hồi Sinh.
Nàng bước qua, mang theo ký ức của nghìn kiếp, của cả yêu lẫn hận. Và phía trên, giữa tầng trời tái sinh, Dạ Ly mở mắt. Hắn cảm nhận được linh khí của nàng trở lại nhân gian.
“Lăng Tâm... cuối cùng, ngươi vẫn chưa rời khỏi ta.”
Trên trời, mây tan, gió thổi qua, mang theo hương hoa lẫn mùi máu, báo hiệu một thời đại mới — nơi tiên, ma và người lại sắp đối đầu.