thiên mệnh đoạn tình

Chương 3: Huyết Nguyệt – Gặp Lại Trong Hư Ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng treo giữa trời đỏ rực như máu. Dưới ánh huyết quang, gió lùa qua rừng trúc, phát ra tiếng vi vu lạnh sống lưng. Một bóng người lặng lẽ bước ra từ trong sương — Lăng Tâm. Nàng rời Ma Uyên đã ba tháng, thân thể đã hoàn toàn thích ứng với dòng Ma Huyết. Sức mạnh tuôn trào trong từng mạch máu khiến nàng cảm nhận được sự biến đổi khủng khiếp. Nhưng bên trong, mỗi đêm, khi nhắm mắt, nàng vẫn nghe thấy tiếng gọi yếu ớt từ sâu thẳm: tiếng của chính mình, khi xưa, đang khóc.

Từ ngày rời Ma Uyên, nàng lang bạt khắp nhân gian, trừ yêu diệt ma, dùng linh lực để giúp người, nhưng thực ra chỉ để rèn luyện, thử sức mạnh mới. Ở đâu có yêu quái, ở đó có nàng. Dân gian bắt đầu gọi nàng là “Huyết Liên Nữ Đạo” – một nữ tu khoác áo đỏ, ánh mắt lạnh lùng như gương, bước đi không lưu lại bóng. Người nói nàng cứu người, kẻ nói nàng giết cả thần linh. Nhưng tất cả chỉ là lời đồn; sự thật chỉ mình nàng biết – mỗi lần vung kiếm, nàng lại thấy bóng hình Dạ Ly trong mộng.

Một đêm nọ, nàng đến trấn Phong Tẫn – một vùng đất từng là nơi giao nhau giữa tiên và nhân giới. Trấn này giờ phủ đầy sương đen, người dân lánh đi, linh khí đảo loạn. Ở trung tâm trấn, có một ngôi miếu cổ thờ “Thần Dạ” – vị thần giáng phàm từng cứu nhân giới khỏi yêu ma ngàn năm trước. Khi bước vào miếu, Lăng Tâm khựng lại. Trên tượng thần, khuôn mặt được khắc tinh xảo, ánh mắt lạnh lẽo… chính là Dạ Ly.

Nàng lặng lẽ nhìn tượng đá, lòng dâng lên cảm giác lạ lùng. “Đến phàm trần rồi mà vẫn muốn để người ta thờ phụng sao?” Giọng nàng nhạt như gió. Một luồng khí linh chấn động. Đèn trong miếu bỗng đồng loạt bật sáng, từng luồng khí trắng bay ra xoáy quanh nàng. Rồi một giọng nam vang lên — trầm tĩnh, lạnh như ngọc:

“Ngươi vẫn chưa buông bỏ sao, Lăng Tâm?”

Nàng xoay người. Giữa luồng linh quang mờ ảo, một người đàn ông áo trắng hiện ra. Mái tóc dài, ánh mắt đạm bạc, khí chất thanh tĩnh — không lẫn vào đâu được, Dạ Ly.

Không gian như ngưng đọng. Bao nhiêu năm qua, bao nhiêu hận thù, giờ cô đọng trong một ánh nhìn. Lăng Tâm khẽ cười, nụ cười đầy giễu cợt:

“Buông bỏ ư? Nếu ngươi bị phản bội, bị phế tiên cốt, bị giáng xuống nhân gian như ta, ngươi có thể buông sao?”

Dạ Ly nhắm mắt, không đáp. Ánh linh quang quanh hắn dao động. “Thiên Đạo có quy tắc riêng. Ngươi phá giới, ta không thể bảo vệ.”

“Ngươi không thể, hay ngươi không muốn?” Nàng tiến lên, từng bước, từng bước. “Ngày ấy, chỉ cần ngươi nói một lời, ta đã không rơi xuống phàm giới. Ngươi im lặng. Cái im lặng đó giết ta hơn vạn lưỡi kiếm.”

Gió nổi lên, tóc nàng bay tán loạn. Linh lực từ cơ thể tỏa ra như biển đỏ. Dạ Ly nhìn nàng, ánh mắt hiện một thoáng đau thương. “Ngươi không hiểu đâu.”

“Ta hiểu hơn ai hết.” Nàng vung tay, một luồng ma khí đỏ rực lao tới. Dạ Ly không tránh. Hắn chỉ giơ tay, kết ấn, ánh sáng trắng hóa thành tấm chắn linh quang. Hai luồng khí chạm nhau, nổ tung. Sấm sét giáng xuống, cả ngôi miếu sụp đổ.

Khi khói tan, Dạ Ly đứng đó, máu từ khóe môi tràn ra. Lăng Tâm cũng khụy gối, tim đập loạn. Ma Huyết trong người nàng sôi lên dữ dội, đòi bùng phát. Nhưng nàng kìm lại.

Hắn bước đến, giọng trầm: “Ngươi đã không còn là tiên, mà cũng chẳng phải người. Hãy dừng lại trước khi không còn đường về.”

“Đường về của ta đã cháy thành tro rồi.” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh đỏ trong đồng tử bừng sáng. “Dạ Ly, ngươi sẽ là người đầu tiên ta giết khi bước lên đỉnh Thiên Môn.”

Linh khí trong miếu vỡ tung. Dạ Ly giơ tay, định nói điều gì, nhưng bóng nàng đã tan vào cơn gió, chỉ còn lại mùi máu nhàn nhạt trong không khí. Hắn lặng nhìn lên trăng, khẽ thở dài: “Nghiệp đã khởi, ai có thể ngăn?”

Phía xa, trên đỉnh núi, Lăng Tâm đứng lặng nhìn xuống trấn Phong Tẫn cháy sáng. Trong mắt nàng, ánh lửa và ánh trăng hòa thành một màu đỏ máu. Nàng siết chặt thanh kiếm, thề thốt trong im lặng: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”

Gió cuốn bay mái tóc dài, máu khô trên môi nứt ra, hòa vào nụ cười nhạt nhòa. Bầu trời nặng nề như sắp đổ mưa, và trong sâu thẳm tam giới, một luồng điềm hung vừa thức dậy — khi tiên hóa ma, thiên mệnh bắt đầu rạn nứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×