thiên mệnh đoạn tình

Chương 4: Ma Tâm – Linh Hồn Bị Rạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn gió đêm thổi qua vùng hoang nguyên lạnh lẽo, mang theo mùi sắt gỉ và tro bụi. Lăng Tâm dừng lại giữa đồng hoang, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống gương mặt đã dính vệt máu khô. Từ ngày rời trấn Phong Tẫn, trong nàng xuất hiện một cảm giác lạ — thứ gì đó đang cựa quậy trong tim, như linh hồn bị xé làm đôi. Mỗi khi vận linh khí, nàng nghe vang trong đầu những tiếng thì thầm lạ lùng, nửa là giọng mình, nửa là tiếng cười ma quái. Ma Huyết bắt đầu chiếm lấy tâm trí.

Nàng biết đây là hậu quả của việc dung hợp Ma Tâm quá sớm. Nhưng dù biết, nàng vẫn không thể dừng lại. Mỗi đêm, cơn đau như có hàng ngàn mũi kim châm xuyên tim, linh hồn chập chờn giữa sáng và tối. Có lúc, nàng thấy mình trở lại Thiên Uyển, ngồi bên hồ Linh Nguyệt, Dạ Ly đang gảy đàn, nụ cười thanh tĩnh ấy khiến tim nàng quặn thắt. Có lúc, nàng lại thấy mình đứng giữa Ma Uyên, tay đẫm máu, dưới chân là vô số xác người.

Thực tại và ảo ảnh hòa vào nhau, khiến nàng lạc lối. Cho đến một ngày, giữa lúc kiệt sức, nàng ngã xuống bên một con suối đỏ máu. Khi mở mắt, nàng thấy mình trong một ngôi miếu đổ nát. Trên trần, đèn ma lập lòe. Một bóng người ngồi bên cạnh, ánh mắt u tịch — là Tô Vân.

“Ngươi tưởng ta chết rồi sao?” hắn cười, giọng trầm khàn.

“Ngươi chẳng chết được. Ma Huyết của ngươi đã hòa vào ta, làm sao ngươi chết khi ta còn sống.”

Tô Vân khẽ gật đầu, chạm tay vào ngực nàng, nơi Ma Tâm khẽ đập. “Ngươi đang mất dần bản ngã. Nếu để lâu, ngươi sẽ thành Quỷ Ma, chẳng còn là Lăng Tâm.”

“Ta không quan tâm. Ta chỉ cần đủ mạnh để giết hắn.”

“Giết Dạ Ly?” Tô Vân nheo mắt. “Ngươi hận hắn, nhưng còn phần nào trong ngươi vẫn yêu hắn. Chính điều đó đang giết ngươi từng chút.”

Lăng Tâm im lặng. Trong mắt nàng, ánh sáng run rẩy. Phải, dù hận, nhưng tình cảm năm xưa chưa bao giờ biến mất. Chính vì thế nàng mới không thể giải thoát.

Tô Vân đứng dậy, khoác áo choàng, ánh mắt sâu thẳm. “Ta có thể dạy ngươi cách phong ấn Ma Tâm. Nhưng cái giá là ngươi phải cho ta một nửa linh hồn.”

“Ngươi muốn gì?”

“Muốn ngươi nhớ rằng, nếu đến ngày ngươi hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, ta sẽ thay ngươi kết thúc tất cả.”

Nàng cười lạnh. “Được.”

Tô Vân giơ tay, niệm chú cổ ngữ. Ánh sáng ma pháp bốc lên, hình thành một vòng tròn huyết trận. Lăng Tâm bước vào, máu từ bàn tay rơi xuống đất, hòa vào trận đồ. Một luồng khí đen từ ngực nàng phun trào, lao thẳng lên trời. Tiếng gào rú vang lên, xé rách đêm tối. Đó là Ma Tâm — linh hồn tà ác bị giam trong cơ thể nàng.

Tô Vân kết ấn, từng sợi xích huyết quang quấn quanh bóng đen. Nàng nghiến răng chịu đựng, mồ hôi hòa với máu. Mỗi tiếng niệm chú là một nhát dao đâm vào linh hồn. Cơn đau khiến mắt nàng nhòe đi, nhưng nàng không dừng. “Còn đau hơn bị phản bội sao?” Nàng tự hỏi, rồi cười khẽ. Không, chẳng còn gì có thể đau hơn thế.

Cuối cùng, tiếng gào thét tan biến. Không gian trở lại yên tĩnh. Tô Vân thu tay, sắc mặt tái nhợt. “Xong rồi. Ma Tâm đã bị phong ấn tạm thời. Nhưng nếu ngươi lại khơi dậy hận thù, nó sẽ phá phong ấn mà chiếm lấy ngươi.”

“Ta biết.”

“Ngươi định làm gì tiếp?”

“Trở về Thiên Môn.”

Tô Vân sững lại. “Ngươi điên rồi. Ngươi mà đặt chân đến đó, bọn họ sẽ tiêu diệt ngươi ngay.”

“Chúng từng giết ta một lần rồi. Giờ đến lượt ta.”

Nói rồi, Lăng Tâm quay đi. Bóng nàng hòa vào ánh trăng đỏ, dáng người mảnh khảnh mà kiêu hãnh. Tô Vân nhìn theo, khẽ lẩm bẩm: “Nàng ấy không biết, chính khi phong ấn Ma Tâm, ta đã gieo vào đó mệnh ấn của mình. Nếu nàng chết, ta cũng không thể tồn tại...”

Đêm ấy, trời đổ mưa đỏ. Trên con đường dẫn lên Thiên Giới, sấm sét vang rền, mây tụ như điềm báo. Từ hôm đó, giới tu tiên lan truyền tin đồn: “Một nữ nhân nửa tiên nửa ma đang đi ngược Thiên Lộ, nơi nào nàng đi qua, trời đều đổ máu.”

Và ở Thiên Uyển xa xăm, Dạ Ly đứng trên bậc mây, nhìn về hướng nhân gian, khẽ nhắm mắt. Một giọt máu vô hình trượt khỏi khóe môi hắn. Hắn cảm nhận được nàng — linh khí hỗn loạn, đau đớn, nhưng vẫn bừng cháy mãnh liệt.

“Lăng Tâm... nếu có thể, ta muốn ngươi đừng hận ta nữa.”

Nhưng lời đó bị gió cuốn đi, hòa vào bầu trời u ám. Bởi vì, nơi nhân gian, người hắn yêu đã không còn là tiên nữ của ngày xưa. Nàng giờ là Ma Tiên, kẻ sẽ khiến cả thiên giới run rẩy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×