Trời rạng đông mà mây vẫn đỏ như lửa. Từng cơn gió thổi qua Thiên Lộ – con đường chỉ dành cho tiên nhân đắc đạo, giờ lại phủ đầy sát khí. Lăng Tâm đứng nơi chân mây, áo choàng đen phất phới, đôi mắt đỏ như rực máu. Sau lưng nàng là cánh cửa nối giữa phàm và tiên giới, trước mặt là ngàn bậc mây trắng cuộn tròn như sóng. Mỗi bước đi trên đó đều khiến thân thể run lên, linh khí và ma khí trong người va chạm dữ dội, như muốn nổ tung.
“Thiên Lộ chỉ dành cho kẻ trong sạch,” giọng Dạ Ly năm xưa chợt vang trong tâm trí. “Nếu lòng ngươi còn oán hận, ngươi sẽ bị trời tru.”
Lăng Tâm khẽ cười. “Nếu đã không thể tha thứ, thì bị trời tru có gì đáng sợ?”
Nàng bước lên bậc đầu tiên. Sấm sét lập tức nổ vang. Thiên lôi giáng xuống, đập thẳng vào vai nàng. Làn khói đen bốc lên, da thịt rách nát. Nhưng nàng vẫn đứng vững, ánh mắt không chớp. Nàng biết, đây chỉ là khởi đầu. Từng bậc một, nàng bước lên, mỗi bước là một lần máu rơi, nhưng cũng là một lần tâm ma yếu đi.
Đến bậc thứ chín mươi chín, một luồng linh quang lóe sáng giữa trời. Một nam nhân mặc giáp bạc hiện ra, tay cầm thương thần, khí thế lạnh lùng. Hắn là Thiên Tướng Giang Hạo, người từng là sư huynh của Lăng Tâm ở Thiên Uyển.
“Lăng Tâm,” hắn trầm giọng, “Thiên Đạo đã định, ngươi quay đầu còn kịp. Hãy hạ phàm, phong ấn linh khí, sống như người bình thường.”
“Ta từng là người. Giờ ta chỉ là hận.”
“Ngươi đang lạc lối.”
“Lạc lối ư?” Nàng cười khẽ, đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh. “Khi các ngươi phán ta phản nghịch, có ai hỏi ta một lời chưa?”
Giang Hạo khẽ nhắm mắt. “Ta không muốn giết ngươi.”
“Vậy ta sẽ giúp ngươi.”
Nói rồi, nàng rút kiếm. Thanh kiếm đen ánh huyết, linh lực rung động như sấm. Giang Hạo vung thương, hai luồng khí tiên – ma va vào nhau, bầu trời nổ tung. Từng luồng sét lao xuống như mưa, chấn động cả tam giới. Mỗi chiêu của hắn mang theo khí tiên thuần khiết, còn kiếm của nàng lại nhuốm oán hận và máu.
“Ngươi yếu đi rồi, Lăng Tâm.”
“Không. Ta mạnh hơn, chỉ khác là ta không còn trái tim.”
Nàng xoay người, tung ấn Ma Huyết, đất trời rúng động. Cơn gió đỏ quét qua, thương của Giang Hạo gãy làm đôi. Linh lực hắn tan rã, thân hình bị hất văng. Khi hắn ngẩng lên, kiếm đã kề cổ.
“Ngươi đã thua.”
Giang Hạo nhìn nàng, ánh mắt bình thản. “Nếu giết ta, ngươi không còn đường lui.”
“Ta đã không còn đường lui từ lâu.”
Kiếm hạ xuống. Máu bắn tung, nhuộm đỏ từng bậc mây. Lăng Tâm đứng lặng, nhìn máu hòa với sương. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ — nhưng không khóc. Từ giờ, máu này là dấu mở đầu cho con đường báo thù.
Một luồng khí mạnh bỗng xé tan không trung. Bốn vị tiên tướng khác xuất hiện, vây quanh nàng. “Lăng Tâm, ngươi phạm tội đại nghịch, giết Thiên Tướng, hôm nay phải chết.”
Nàng mỉm cười, vén tóc, ánh mắt đỏ rực: “Tốt. Càng nhiều, ta càng đỡ cô độc.”
Cả bầu trời rung chuyển. Linh khí, ma khí, và lôi điện hòa thành biển sáng. Bốn tiên tướng đồng loạt ra tay. Kiếm Lăng Tâm xoay tròn, ánh máu tạo thành vòng xoáy hút mọi linh khí xung quanh. Mỗi lần kiếm chạm thương, sét nổ, mây vỡ tan, mặt đất trên Thiên Lộ rung chuyển.
Một, hai, ba… từng vị tiên tướng ngã xuống. Mỗi người đều mang vết chém từ ngực đến vai, máu hòa vào sương. Khi người cuối cùng gục ngã, nàng cũng quỳ xuống, máu từ miệng trào ra, Ma Huyết sôi sục.
Từ xa, một bóng áo trắng xuất hiện — Dạ Ly. Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Nàng khẽ cười, dù môi dính máu: “Ngươi đến tiễn ta sao?”
Hắn không trả lời, chỉ bước tới, giơ tay lên. Một luồng linh quang chụp xuống, bao quanh nàng.
“Ngươi định làm gì?”
“Ngăn ngươi trước khi quá muộn.”
“Muộn từ lâu rồi.”
Nàng dồn hết linh lực, Ma Huyết nổ tung, phá tan phong ấn. Cả không gian sáng rực. Nàng lao thẳng lên, vượt qua hàng mây cuối cùng. Phía trên là Thiên Môn – cánh cửa vàng rực rỡ của Thần giới.
Lăng Tâm đứng trước cửa, máu loang đỏ từng phiến đá. Nàng đặt tay lên cánh cổng. “Mở ra đi, để ta thấy kẻ đã phán ta chết.”
Thiên Môn mở. Ánh sáng chói lòa tràn ra, chiếu khắp tam giới. Cả trời đất im phăng phắc. Và ở phía sau, Dạ Ly chỉ còn biết khẽ gọi, giọng run như gió:
“Lăng Tâm, đừng đi...”
Nhưng nàng không quay đầu. Vì phía trước là thiên giới, và cũng là vực sâu không đáy của số phận nàng.