Ánh sáng từ Thiên Môn tỏa rực như mặt trời, từng tia vàng rơi xuống thân thể đẫm máu của Lăng Tâm. Nàng bước qua cánh cổng, từng bước như dẫm lên ký ức. Mùi linh khí tinh khiết khiến lòng nàng nhói buốt. Nơi đây từng là nhà, là nơi nàng cười, luyện pháp, thắp đèn ngọc bên hồ sen. Giờ chỉ còn là bãi chiến trường trong tâm trí.
Thiên Giới vẫn lộng lẫy, cung điện trôi giữa tầng mây, tiếng chuông ngân vang xa. Nhưng mỗi bước chân nàng đi qua, mây trắng lại hóa thành khói đen. Những tiên nhân canh gác hai bên vội rút kiếm, ánh mắt kinh hãi: “Kẻ nào dám xông vào Thiên Uyển?”
“Ta,” nàng đáp khẽ, giọng lạnh đến tê dại, “kẻ từng bị các ngươi đày xuống phàm giới.”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, “Lăng Tâm!”
“Đúng,” nàng mỉm cười, “ta trở về rồi.”
Ma khí bùng nổ. Từng cơn gió xoáy mạnh cuốn bay linh thạch. Nàng vung kiếm, chém một đường đỏ rực, khiến mười mấy tiên binh văng ra, rơi khỏi tầng mây. Nàng không hối hận. Tay nhuốm máu, lòng cũng đã chết từ lâu.
Tiếng chuông Thiên Uyển vang dội — tín hiệu triệu tập các Thượng Tiên. Từ xa, mười hai đạo linh quang kéo đến, đứng thành hàng trước Ngọc Điện. Giữa họ, Thái Hư Chân Quân khoác áo trắng, râu tóc bạc phơ, đôi mắt lạnh như băng nhìn nàng.
“Ngươi quả thật to gan. Dám bước chân trở lại nơi này.”
“Ngươi tưởng phán ta chết là hết sao?” Lăng Tâm ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh. “Ta đến để hỏi ngươi: ai là người bày mưu hãm hại ta năm đó?”
Thái Hư Chân Quân khẽ nhếch môi: “Không cần biết ai. Tội ngươi là thật. Ngươi dung túng phàm nhân, phá giới, tự chuốc lấy.”
“Ngươi vẫn nói dối,” nàng gầm lên. “Kẻ phá giới không phải ta, mà là Dạ Ly! Ngươi vì hắn mà giết ta!”
Tiếng nàng vang vọng cả Thiên Giới. Những tiên nhân xung quanh xôn xao, nhưng không ai dám mở lời. Ánh mắt Thái Hư Chân Quân chợt lóe tia dao động, nhưng ông vẫn giữ giọng lạnh:
“Ngươi bị ma tâm che mờ, nói năng điên loạn. Người đâu, bắt lại!”
Hàng trăm tiên binh đồng loạt lao tới. Lăng Tâm xoay người, ánh kiếm vung lên như bão. Linh khí và ma khí hòa lẫn, tiếng sấm sét nổ tung trời. Mỗi lần nàng chém, lại có máu tiên văng ra. Dù bị thương, nàng vẫn không lùi. Mỗi bước tiến là một tiếng gào trong tim.
“Thái Hư! Ngươi có biết khi ta bị đày, ta vẫn tin ngươi vô tội không? Ta chờ ngươi minh oan, nhưng ngươi im lặng. Cái im lặng ấy giết ta!”
Chân Quân nhắm mắt. “Lăng Tâm, dừng lại. Ngươi càng đi xa, càng không cứu được bản thân.”
“Ta chưa từng muốn được cứu!”
Nàng dồn toàn lực, vung Ma Kiếm, tung ra chiêu “Thiên Tâm Phá Ảnh” – tuyệt kỹ bị cấm thời thượng cổ. Cả Ngọc Điện nổ tung. Những tòa tiên cung vỡ vụn như thủy tinh. Ma khí lan ra, nhuộm cả bầu trời vàng thành đỏ máu.
Trong khói bụi, một tiếng rên khẽ vang lên. Dạ Ly lao đến, đỡ lấy nàng khi cơ thể nàng gục xuống. Máu đen trào ra khóe môi, ánh mắt nàng mờ dần.
“Vì sao… ngươi cứu ta?”
“Vì ta nợ ngươi,” hắn đáp khẽ.
“Ngươi không nợ ta, ngươi phản bội ta.”
“Không… khi ấy, nếu ta không phản bội, cả Thiên Giới sẽ diệt.”
Nàng khẽ cười, tiếng cười vừa đau vừa nhẹ như sương: “Ngươi nói dối đẹp thật.”
Thái Hư Chân Quân bước đến, giơ tay kết ấn. “Dạ Ly, tránh ra! Nó đã thành ma, không thể giữ.”
Dạ Ly siết chặt nàng trong tay. “Nếu giết nàng, giết ta trước.”
“Ngươi…” Giọng Chân Quân run lên, “vì một nữ nhân mà phản Thiên Đạo?”
“Thiên Đạo cũng có lúc sai!”
Câu nói ấy khiến cả bầu trời chấn động. Sấm sét đỏ rực giáng xuống. Mây xé toạc, Thiên Uyển sụp đổ từng phần. Lăng Tâm nhìn lên, ánh sáng rực rỡ dội xuống, lấp lánh như ngọc, nhưng nàng chỉ thấy nó như lưỡi gươm sáng loáng cắm vào tim.
“Ta mệt rồi…” nàng thì thầm.
“Đừng nhắm mắt,” Dạ Ly siết chặt tay.
Nàng nhìn hắn, khẽ hỏi: “Nếu có kiếp sau, ngươi còn chọn ta không?”
Hắn đáp không do dự: “Nếu có, ta sẽ không để ai chạm đến ngươi.”
Nàng mỉm cười, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống máu. Linh khí và ma khí trong người nàng bùng nổ, hóa thành luồng sáng khổng lồ cuốn lấy cả hai. Thiên Giới rung chuyển. Từ xa, các tiên nhân chỉ thấy bầu trời nứt đôi, ánh sáng rực đến lóa mắt.
Khi tất cả tan biến, Thiên Uyển chỉ còn là biển mây đỏ. Không còn Dạ Ly, không còn Lăng Tâm. Chỉ có thanh Ma Kiếm cắm giữa Ngọc Điện nứt vỡ, phát ra âm thanh run rẩy như tiếng khóc.
Người đời truyền nhau rằng hôm đó, một tiên giới diệt, một thiên đạo đổi, một tình duyên hóa tro.