Bầu trời đen đặc như mực. Khi luồng sáng cuối cùng từ Ngọc Điện tan biến, linh hồn Lăng Tâm bị cuốn vào cơn lốc xoáy khổng lồ — Vực Luân Hồi. Gió xoáy cuồn cuộn, vô số linh hồn vặn vẹo, la hét, giằng xé nhau trong tuyệt vọng. Mỗi tiếng khóc, mỗi mảnh ánh sáng rơi xuống đều chứa đựng những ký ức của kẻ từng sống. Nàng không còn thân thể, chỉ còn linh hồn lơ lửng, mỏng manh, trong suốt như khói.
Một giọng nói mơ hồ vang lên: “Lăng Tâm, ngươi đã chạm đến giới hạn giữa tiên và ma. Giờ chỉ có hai con đường: tan biến vào hư vô, hoặc đầu thai làm phàm nhân.”
Nàng lặng im. Tan biến nghĩa là quên hết, không còn hận, không còn yêu. Nhưng cũng chẳng còn được là mình. Còn đầu thai — nghĩa là bắt đầu lại, trong hình hài khác, nhưng linh hồn vẫn mang vết thương.
“Ta chọn… không quên.”
Ánh sáng nổ tung. Một cơn gió dữ cuốn lấy nàng. Cả thân thể bị xé nát, rồi liền lại, rồi vỡ nữa. Cứ thế, không biết bao nhiêu năm trôi qua. Khi ánh sáng mở ra lần nữa, nàng mở mắt — thấy bầu trời màu lam nhạt, tiếng chuông chùa vang xa, và bàn tay ai đó đang đặt lên trán nàng.
“Cô nương tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp, hiền hòa. Nàng ngẩng lên. Trước mắt là một hòa thượng trẻ, áo cà sa nâu, ánh mắt sáng như nước hồ thu. “Ngươi là ai?” nàng khẽ hỏi.
“Hư Không. Kẻ nhặt được xác cô bên bờ sông Hoài.”
Nàng nhìn quanh. Không còn Thiên Giới, không còn Ma Uyên. Chỉ là một ngôi chùa nhỏ trên núi, tiếng suối róc rách, chim hót ngoài sân. Bên cạnh nàng là thân thể phàm nhân — da thịt yếu ớt, chẳng còn linh khí. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, nàng vẫn cảm nhận được luồng ma lực ngủ yên.
Những đêm đầu, nàng không ngủ. Nằm nghe tiếng mưa rơi, nàng thấy những giấc mộng lặp lại — Ngọc Điện sụp đổ, Dạ Ly ôm nàng trong máu, giọng hắn run rẩy: “Nếu có kiếp sau, ta sẽ không để ai chạm đến ngươi.”
Mỗi lần tỉnh dậy, tim nàng lại đau nhói.
Thời gian trôi, nàng sống trong chùa, học thiền, học cách tĩnh tâm. Hư Không không hỏi quá khứ của nàng, chỉ dạy nàng rằng: “Mọi oán hận đều là dây xích trói linh hồn. Muốn siêu thoát, phải cắt chúng.”
Nàng cười: “Nhưng nếu không còn hận, ta chẳng còn lý do để tồn tại.”
Hư Không nhìn nàng thật lâu. “Thế thì sống để làm gì?”
Câu hỏi ấy khiến nàng im lặng. Đêm đó, nàng thiền dưới trăng. Linh thức dần mở ra, nhìn thấy chính mình đứng giữa hai hình bóng — một là tiên tử áo trắng, một là ma nữ áo đỏ. Hai bóng hòa vào nhau, cùng nói: “Ngươi là ai?”
Nàng không trả lời được. Linh hồn rung động, Ma Tâm trong người lại thức dậy. Một luồng khí đỏ đen bốc lên, phá tan phong ấn. Cả chùa rung chuyển. Hư Không xuất hiện, tay cầm tràng hạt, ấn chú vang dội.
“Lăng Tâm, dừng lại! Nếu để Ma Tâm trỗi dậy, ngươi sẽ mất tất cả!”
“Ta không muốn mất, nhưng nó không tha cho ta!” nàng hét lên.
Ma khí bùng phát. Hư Không lao đến, ôm chặt lấy nàng, miệng tụng chú không ngừng. Linh quang từ tràng hạt bao phủ cả hai. Giữa ánh sáng, nàng thấy khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, đôi mắt trầm tĩnh, không oán, không sợ.
Trong khoảnh khắc đó, Ma Tâm yếu đi, cơn giận tan dần như khói. Hư Không mỉm cười, nói nhỏ: “Hận sinh từ yêu, yêu hóa thành khổ. Nếu ngươi vẫn yêu, hãy để yêu cứu lấy ngươi.”
Rồi hắn ngất lịm, máu thấm trên cà sa. Nàng run rẩy đỡ hắn, giọng khàn đi: “Ngươi ngốc... ta là ma, ngươi cứu ta làm gì?”
“Vì ngươi… đang khóc.”
Lời nói ấy khiến nàng sững lại. Từ khi bị đọa, lần đầu tiên nàng nhận ra mình khóc. Nước mắt hòa vào máu, nhỏ lên tràng hạt của Hư Không, tạo nên ánh sáng lạ thường.
Đêm đó, Ma Tâm ngủ yên. Nhưng sâu trong lòng, một cảm xúc khác bắt đầu nảy mầm — không phải hận, mà là thứ gì đó ấm áp, khiến nàng sợ hãi.
Sáng hôm sau, nàng ngồi bên hiên chùa, nhìn nắng rơi qua kẽ lá. Lần đầu tiên trong hàng trăm năm, nàng thấy lòng nhẹ. Nhưng ở nơi xa xăm, trong tầng mây của Thiên Giới tái tạo, Dạ Ly mở mắt giữa biển sương. Linh hồn hắn vẫn tồn tại, nửa trong ánh sáng, nửa trong bóng tối.
“Lăng Tâm… ngươi vẫn chưa quên ta.”
Và ở giữa hai thế giới, sợi chỉ đỏ vô hình lại dần thắt chặt, kéo hai linh hồn từng hủy diệt cả càn khôn về phía nhau.