thiên mệnh đoạn tình

Chương 8: Tái Kiến – Giữa Phàm Tâm Và Thiên Lệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trên núi Tĩnh Đàm phủ đầy sương mỏng. Ánh mặt trời len qua kẽ lá, chiếu xuống những bậc đá ẩm ướt dẫn lên ngôi chùa cổ. Tiếng mõ, tiếng chuông vang xa, hòa cùng tiếng suối, tạo nên một khung cảnh thanh bình hiếm có. Nhưng bên trong lớp sương an tĩnh ấy, có một bóng người ngồi lặng — Lăng Tâm.

Ba năm đã trôi qua kể từ ngày nàng tỉnh lại ở chùa Tĩnh Đàm. Mỗi sáng tụng kinh, mỗi tối thiền định, nàng dần học cách hít thở như phàm nhân. Mọi vết thương linh hồn tưởng như lành, nhưng sâu trong lòng, Ma Tâm vẫn cuộn trào, chực chờ thức tỉnh. Hư Không, người cứu nàng, vẫn lặng lẽ ở bên, chẳng bao giờ hỏi về quá khứ. Hắn chỉ dạy nàng cách buông bỏ.

“Thiền không phải là quên, mà là nhìn thấy mà không chấp.” — hắn từng nói như vậy.

Nhưng nàng thì khác. Nàng thấy, nhưng vẫn chấp. Chấp từng vết thương, từng ký ức, từng gương mặt đã phản bội mình.

Một buổi chiều, khi nàng đang quét sân chùa, có tiếng vó ngựa vọng từ xa. Một đoàn người trong áo trắng bạc tiến đến, trên tay cầm cờ hiệu của Thiên Giới. Linh khí quanh họ mạnh đến mức những tượng Phật cổ trong sân cũng rung nhẹ. Người dẫn đầu là một tiên giả cao gầy, ánh mắt sắc như gương.

“Kính thỉnh Hòa thượng Hư Không,” giọng hắn vang rền, “Thiên Giới truyền lệnh, xuống nhân gian tìm kẻ mang Ma Tâm phục sinh.”

Hư Không chắp tay, mỉm cười: “Thiên Giới vẫn chưa yên lòng sao?”

“Thiên Mệnh dao động. Có linh hồn từng mang Ma Huyết tái sinh ở nhân gian. Nếu không diệt, e đạo trời sụp đổ.”

Khi ánh mắt vị tiên giả quét qua sân, Lăng Tâm cúi đầu, siết chặt chổi tre. Một tia linh khí nhói lên trong người, như phản ứng bản năng. Nàng cố kìm lại, nhưng trong khoảnh khắc, luồng ma lực nhỏ bé đã thoát ra, khiến hoa sen trong ao khẽ khô héo.

Ánh mắt tiên giả lóe sáng. “Ở đây… có khí tà.”

Hư Không bước lên, giọng bình thản: “Ngươi lầm rồi, chỉ là oán khí từ gió núi thôi.”

Tiên giả nhìn sâu vào mắt hắn. “Ngươi đang giấu điều gì, Hư Không?”

“Chẳng có gì để giấu. Chùa này chỉ có ta và đệ tử quét lá.”

Lời nói bình thường ấy lại khiến Lăng Tâm thoáng rùng mình. Nàng biết, hắn đang liều mình che chở cho nàng. Nếu họ phát hiện ra thân phận thật, nàng sẽ không chỉ chết — mà cả linh hồn sẽ bị luyện thành tro.

Đêm ấy, nàng đến gặp hắn, đứng giữa sân trăng lạnh, áo lụa trắng bay nhẹ trong gió.

“Vì sao ngươi làm vậy?”

Hư Không ngẩng đầu nhìn trăng: “Vì ta không muốn thấy thêm một linh hồn bị diệt.”

“Ngươi biết ta là ai rồi phải không?”

“Biết. Nhưng ngươi không còn là kẻ năm xưa.”

Lăng Tâm im lặng. Nàng muốn phủ nhận, nhưng trong lòng lại dậy lên nỗi sợ. Sợ ánh mắt của hắn — trong suốt đến mức soi rõ những điều nàng chôn giấu.

Hư Không quay lại, bước đến gần, giọng trầm nhẹ: “Nếu ngươi thật sự muốn chuộc lại lỗi lầm, đừng trốn. Hãy đi tìm câu trả lời. Ở Thiên Giới, người ta vẫn nói về ngươi. Nhưng cũng có kẻ tin ngươi vô tội.”

Nàng khẽ cười, nụ cười vừa cay đắng vừa nhẹ nhàng: “Vô tội hay có tội giờ có khác gì đâu.”

“Có chứ.” Hư Không nói khẽ. “Một kẻ còn biết mình sai, vẫn còn nhân tâm.”

Lời nói ấy khiến nàng khựng lại. Đã lâu rồi, không ai nói với nàng bằng giọng người. Không là tiếng trách, cũng chẳng là sợ hãi. Chỉ là một câu bình thản, như giọt nước rơi vào sa mạc lòng.

Nhưng bình yên ấy không kéo dài. Vài hôm sau, tiên giả kia quay lại, mang theo Thiên Ấn Truy Hồn — pháp bảo dùng để soi rõ chân linh. Khi ánh sáng ấn chiếu qua sân chùa, Ma Tâm trong người Lăng Tâm liền phản ứng. Ánh sáng đỏ lóe lên từ trán nàng, cả không gian chấn động.

“Là nàng! Ma tiên chuyển thế!” – tiên giả hét lên.

Mặt đất rung chuyển, linh khí từ bốn phía bao vây. Hư Không lập tức chắn trước mặt nàng, tràng hạt vỡ tung.

“Các ngươi muốn giết nàng, thì bước qua xác ta trước!”

Tiên giả không nhân nhượng, vung pháp ấn. Ánh sáng trắng như sét đánh thẳng xuống. Lăng Tâm hét lên, ma khí bùng nổ, xé tan tấm pháp ấn. Cả chùa Tĩnh Đàm sụp đổ trong tiếng nổ long trời. Khi bụi tan, chỉ còn khói mờ và bóng hai người giữa tro tàn.

“Ngươi… sao lại liều đến vậy?” Nàng run giọng.

Hư Không mỉm cười, máu chảy từ khóe môi: “Vì ta tin, trong ngươi vẫn còn ánh sáng.”

Nước mắt nàng rơi xuống máu. Trong khoảnh khắc ấy, Ma Tâm dịu lại, lần đầu tiên không còn gào thét. Nàng dìu hắn rời đi, trong lòng dấy lên một nỗi sợ mới — không còn sợ bị săn đuổi, mà sợ mất đi người duy nhất nhìn nàng như một con người.

Phía xa, trong tầng mây trắng, Dạ Ly đứng lặng. Linh hồn hắn vẫn tồn tại, nửa tiên nửa hồn. Hắn nhìn xuống nhân gian, ánh mắt đầy u tối. “Lăng Tâm… ngươi thật sự muốn quên ta đến vậy sao?”

Bầu trời đêm hôm ấy đỏ như máu. Tam giới lại bắt đầu chuyển động, và câu chuyện của một kẻ từng hủy diệt cả Thiên Môn — sắp viết sang hồi mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×