Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhẹ xuyên qua tán lá rừng, chiếu xuống đôi mắt long lanh của Lạc Hoa. Cô bước đi giữa con đường mòn rải lá vàng, cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Sau buổi luyện tập hôm qua, cô nhận ra sức mạnh của mình không hề yếu ớt. Thậm chí, cô còn cảm nhận được những dòng năng lượng xanh dịu dàng chạy khắp cơ thể, nhờ vào sự đồng hành của Phượng Hoàng nhỏ.
“Có lẽ hôm nay là lúc mình thử kết nối với linh thú thứ hai,” Lạc Hoa thầm nhủ, tay vẫn vuốt nhẹ lông mềm của Phượng Hoàng.
Tiếng cánh chim vỗ nhẹ vang lên trong rừng, khiến cô giật mình. Phượng Hoàng rúc lên một tiếng, bay vòng quanh cô như để cảnh báo. Lạc Hoa nhíu mày, đôi mắt dõi theo hướng cánh rừng dày đặc. Một luồng linh khí dịu dàng nhưng mạnh mẽ thoát ra từ phía trước, khiến cô cảm thấy tim mình rung động kỳ lạ.
Bỗng, từ giữa bụi cây, một sinh vật xuất hiện. Không giống Phượng Hoàng với lông đỏ rực, linh thú này mang màu xanh lục óng ánh, dáng người nhỏ nhắn nhưng toát lên vẻ uy nghi. Đôi mắt nó sáng rực, nhìn thẳng vào Lạc Hoa như đang dò xét.
“Cậu… là ai?” Lạc Hoa thốt lên, vừa kinh ngạc vừa hứng thú.
Phượng Hoàng nhỏ bay lên cao, rúc nhẹ như cảnh báo. Nhưng linh thú màu xanh lặng im, không có hành động gì hung hãn. Lạc Hoa hít một hơi thật sâu, cảm nhận nhịp thở và luồng linh khí của nó. Bỗng một cảm giác dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể cô.
“Có vẻ… nó không ghét mình,” cô thì thầm, đặt tay nhẹ lên đất, rồi từ từ đưa tay ra trước linh thú.
Linh thú xanh nhích lại gần, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng, như muốn kiểm tra sự thành thật của cô. Lạc Hoa khẽ cười, lòng tự nhủ: “Cố lên… mình sẽ kết nối được.”
Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện sau lưng cô. Tạ Dật bước ra từ tán rừng, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quan tâm:
“Đó là Cáo Tinh – linh thú thứ hai. Nó thuộc về cô nếu cô đủ kiên nhẫn và tinh thần vững vàng. Nhưng nó… khó tính hơn Phượng Hoàng rất nhiều.”
Lạc Hoa ngước lên nhìn anh, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng:
“Khó tính… nghĩa là sao?”
Anh nhíu mày:
“Nó chỉ hợp tác khi cảm nhận được sự đồng điệu từ tâm hồn cô. Nếu cô nóng vội hay sợ hãi, nó sẽ từ chối.”
Lạc Hoa gật đầu, cố trấn tĩnh. Cô hít sâu, nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp thở, từng nhịp tim của mình, rồi hướng tâm trí về linh thú xanh. Một luồng năng lượng nhẹ nhàng, uyển chuyển, như làn nước trong vắt chảy khắp cơ thể cô.
Cáo Tinh nhích lại gần, đôi tai dựng thẳng, mũi hít nhè nhẹ, rồi cất tiếng kêu như thử thách. Lạc Hoa mỉm cười, đôi tay cô hơi run nhưng ánh mắt kiên định. “Mình sẽ không bỏ cuộc…” cô thì thầm.
Phượng Hoàng nhỏ bay vòng quanh, cất tiếng rúc như cổ vũ. Hai linh thú, một đỏ rực, một xanh óng ánh, hiện lên trong ánh nắng sớm, khiến cảnh vật rừng xanh trở nên huyền diệu đến lạ thường.
“Được rồi… bắt đầu thôi,” Tạ Dật nói, giọng nghiêm nghị. “Cô cần hòa nhịp với linh thú, không chỉ bằng tay, mà bằng tâm trí và cảm xúc. Hãy để cảm xúc dẫn lối.”
Lạc Hoa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và tưởng tượng bản thân đang hòa nhập vào dòng năng lượng xanh mượt mà của Cáo Tinh. Ban đầu, linh thú chỉ đứng im, đôi mắt dõi theo từng chuyển động của cô. Nhưng sau vài phút, một cơn rung nhẹ lan từ lòng bàn tay cô đến cơ thể, khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Đúng rồi… cảm nhận nó…” Tạ Dật nhắc nhở, ánh mắt chăm chú theo dõi.
Phượng Hoàng nhỏ bay lượn xung quanh, đôi cánh rung lên ánh sáng lung linh, tạo cảm giác như đang hộ tống Lạc Hoa. Cáo Tinh từ từ nhích lại gần hơn, đặt chân trước lên đất, mắt chớp chớp như đang kiểm tra lòng thành của cô.
Lạc Hoa mỉm cười, cảm giác kỳ diệu trào dâng. Cô đặt tay lên lưng linh thú, luồng năng lượng xanh lan tỏa khắp cơ thể, hòa vào nhịp thở và ý chí của cô. Một giây phút tuyệt vời xảy ra: Cáo Tinh hạ thấp đầu, đôi mắt long lanh nhìn cô, rồi phát ra tiếng kêu nhẹ như chấp nhận sự kết nối.
“Mình… đã kết nối với nó rồi!” Lạc Hoa reo lên, ánh mắt sáng rực.
Tạ Dật gật đầu, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua khóe môi:
“Tốt. Bây giờ cô đã có hai linh thú bên mình. Nhưng… hãy cẩn thận. Không phải ai cũng muốn nhìn thấy Thiên Mệnh Chủ mạnh lên.”
Lạc Hoa chưa kịp hỏi gì thêm, một tiếng cười lảnh lót vang lên từ phía xa. Cô quay lại, thấy một cô gái trẻ đứng đó, mắt sáng như dao bén.
“Ồ, ra là cô… Lạc Hoa à?” Cô gái bước tới, nụ cười mỉa mai. “Nghe nói cô vừa kết nối với linh thú đỏ và xanh? Thật đáng kinh ngạc… nhưng liệu cô có xứng đáng không?”
Lạc Hoa nhíu mày, cảm giác khó chịu trào lên. Cô nhận ra đây là Lý Tinh – cô bạn cùng học từ nhỏ, nhưng luôn ghen tỵ với mọi thành tích của mình.
Tạ Dật bước tới, ánh mắt như cảnh báo:
“Đừng làm phiền cô ấy.”
Lý Tinh hừ nhẹ, nhưng ánh mắt không rời Lạc Hoa. Một trận đấu tâm lý ngầm vừa bắt đầu. Lạc Hoa cảm thấy tim mình đập nhanh, không chỉ vì năng lực, mà còn vì mối liên kết ngày càng rõ ràng với Tạ Dật, người đứng bên cạnh cô.
Cả buổi sáng trôi qua, Lạc Hoa luyện tập với hai linh thú, cảm giác cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại tràn đầy hứng khởi. Cô nhận ra rằng, mỗi linh thú đều mang một tính cách riêng, một thử thách riêng, và điều quan trọng là cô phải học cách đồng hành cùng chúng.
Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu nghiêng dần, Lạc Hoa ngồi xuống dưới gốc cây, Phượng Hoàng nhỏ và Cáo Tinh bên cạnh. Cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cảm giác lòng bình yên nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Mình sẽ không bỏ cuộc. Dù phía trước có bao nhiêu thử thách, mình sẽ học cách kiểm soát sức mạnh và bảo vệ những người mình yêu thương.” Cô thì thầm, ánh mắt rực sáng.
Tạ Dật đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhưng có phần mềm mại hiếm thấy. Anh bước tới, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô:
“Ngày mai sẽ là buổi tập khó khăn hơn. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Lạc Hoa nhìn anh, tim đập nhanh, vừa lo vừa háo hức. Cô biết rằng, cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu, và không chỉ là luyện tập năng lực, mà còn là học cách tin tưởng, đồng hành và… yêu thương.
Và thế là, ngày đầu tiên kết nối với linh thú thứ hai khép lại, mở ra một hành trình mới: nơi Lạc Hoa sẽ gặp nhiều thử thách, hiểu thêm về bản thân, và từ từ khám phá những cảm xúc lạ thường với Tạ Dật.