Buổi sáng, sương mù còn phủ dày trên núi, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa mát lành. Lạc Hoa đứng dưới chân núi, ánh mắt vừa háo hức vừa lo lắng. Nghe Tạ Dật kể, thử thách trên Núi Linh Thú là cơ hội để mỗi Thiên Mệnh Chủ kiểm tra khả năng kết nối và điều khiển linh thú. Đây không chỉ là bài luyện tập thể chất mà còn thử thách tinh thần và ý chí của cô.
“Ngày hôm nay sẽ khó khăn hơn những gì cô tưởng,” Tạ Dật nói, giọng nghiêm nghị nhưng ánh mắt ẩn chút lo lắng. “Cô sẽ phải điều khiển linh thú đồng thời vượt qua chướng ngại vật tự nhiên trên núi. Một chút sơ suất thôi cũng có thể nguy hiểm.”
Lạc Hoa gật đầu, tay vuốt nhẹ lông Phượng Hoàng và Cáo Tinh. Hai linh thú đều phát ra ánh sáng dịu dàng, như thể truyền cho cô sức mạnh và sự tự tin.
Hạ Thần nhảy lên, mắt sáng rực:
“Hoa! Cậu sẽ trở thành Thiên Mệnh Chủ giỏi nhất! Nhìn Phượng Hoàng và Cáo Tinh kia kìa, chúng đang chờ cậu dẫn đường đấy!”
Lạc Hoa mỉm cười, cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức tràn đầy cơ thể. Cô hít một hơi thật sâu, bước chân lên những bậc đá dẫn lên Núi Linh Thú.
Ngay từ những bước đầu tiên, thử thách đã hiện rõ. Đường núi gập ghềnh, đá trơn ướt sương, những tán cây lớn chắn ánh sáng, tạo bóng tối lạ lùng. Luồng linh khí quanh núi dày đặc, khiến cô phải tập trung tối đa để cảm nhận và kiểm soát.
Cáo Tinh đi trước, Phượng Hoàng bay lượn trên cao, như dẫn đường và cảnh báo những nguy hiểm phía trước. Lạc Hoa hít sâu, cố gắng hòa nhịp với từng linh thú, cảm nhận luồng năng lượng chạy khắp cơ thể.
Đột nhiên, một tiếng kêu vang vọng từ phía trên:
“Hahaha… Lạc Hoa, cô định leo lên núi à?!”
Cô quay lại, thấy Lý Tinh đứng trên một tảng đá, tay chống hông, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt.
“Cô… cũng leo núi này sao?” Lạc Hoa hỏi, cảm giác bực bội trào lên.
“Tất nhiên. Không muốn ai vượt mình đâu nhé,” Lý Tinh đáp, ánh mắt đầy thách thức.
Tạ Dật bước tới, ánh mắt nghiêm nghị:
“Đừng làm phiền cô ấy.”
Lý Tinh nhún vai, vẫn nở nụ cười tinh quái. Cô ta bước đi phía trước, rõ ràng muốn tạo áp lực cho Lạc Hoa. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì sợ nguy hiểm, mà vì sự cạnh tranh rõ ràng từ Lý Tinh.
Lạc Hoa hít một hơi, tập trung tinh thần. Cô biết, nếu mất bình tĩnh, thử thách sẽ trở nên nguy hiểm hơn. Cô đặt tay lên lưng Phượng Hoàng và Cáo Tinh, đồng thời hướng ý chí vào từng linh thú. Một luồng năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ lan khắp cơ thể, giúp cô cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở và chuyển động của linh thú.
“Được rồi… bắt đầu thôi,” cô thì thầm.
Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng cánh Phượng Hoàng vỗ nhẹ, tiếng bước chân Cáo Tinh trên đá và nhịp thở của cô. Lạc Hoa bắt đầu di chuyển, linh thú đồng hành uyển chuyển theo từng bước chân.
Chướng ngại vật đầu tiên xuất hiện: một vách đá dựng đứng, phủ rêu trơn trượt. Lạc Hoa hít sâu, dồn ý chí vào linh thú, cảm nhận từng luồng năng lượng xung quanh. Phượng Hoàng phát sáng, tạo ra những sợi ánh sáng như dây cáp, giúp cô bám vào vách đá. Cáo Tinh sử dụng sức mạnh thần tốc, tạo chỗ đứng vững chắc cho cô bước tiếp.
“Cố lên… chúng ta sẽ vượt qua,” cô thì thầm, tim đập mạnh.
Nhưng thử thách chưa dừng lại ở đó. Một cơn gió mạnh thổi qua, đá rơi lộp độp quanh cô, khiến cơ thể run lên vì sợ hãi. Lạc Hoa cảm nhận luồng năng lượng hỗn loạn, nhưng cô nhắm mắt lại, dồn hết ý chí vào linh thú. Phượng Hoàng phát sáng mạnh hơn, ánh sáng bao quanh cơ thể cô, như che chắn khỏi nguy hiểm. Cáo Tinh nhảy lên, phát ra tiếng gầm nhẹ, xua đuổi cơn gió dữ dội.
Đỉnh núi hiện ra phía trước, nhưng chướng ngại vật cuối cùng – một vực sâu – làm Lạc Hoa phải dừng lại. Cô cảm nhận được luồng năng lượng mạnh mẽ phía dưới, như một sinh vật khổng lồ ẩn trong bóng tối. Tim cô đập nhanh, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cô biết, nếu muốn vượt qua thử thách, cô phải tin tưởng vào linh thú và bản thân.
“Mình phải làm được,” cô thầm nhủ, đặt tay lên lưng Phượng Hoàng và Cáo Tinh, ý chí hòa làm một với chúng.
Cả ba cùng đồng loạt lao qua vực sâu. Ánh sáng rực rỡ từ Phượng Hoàng bao phủ cơ thể, Cáo Tinh phát ra luồng năng lượng mạnh mẽ đẩy cô vọt lên bờ vực. Khi chạm đất an toàn, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Tạ Dật đứng trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn cô chăm chú, có phần tự hào. Anh bước xuống, đưa tay kéo cô đứng vững:
“Tốt lắm. Cô đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng phía trước… sẽ còn khó khăn hơn nhiều.”
Lạc Hoa nhìn lên đỉnh núi, ánh mắt kiên định. Cô biết, mỗi bước tiến lên sẽ thử thách ý chí, năng lực và cả trái tim mình. Nhưng giờ đây, cô không còn sợ hãi. Bởi bên cạnh cô, hai linh thú trung thành, và chàng trai lạnh lùng nhưng quan tâm đang bước theo từng bước chân cô.
Buổi chiều, khi ánh nắng xiên qua tán cây, rọi lên cảnh vật rực rỡ, Lạc Hoa ngồi nghỉ dưới gốc cây. Cô nhìn Phượng Hoàng và Cáo Tinh, rồi quay sang Tạ Dật:
“Cảm ơn anh… đã giúp tớ.”
Anh nhíu mày, ánh mắt dịu đi hiếm hoi:
“Cô đã làm tốt. Nhưng… đừng quên, thử thách tiếp theo sẽ còn khắc nghiệt hơn.”
Lạc Hoa mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Mình sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Dù thế nào, mình cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Và thế là, ngày đầu tiên thử thách trên Núi Linh Thú kết thúc. Lạc Hoa nhận ra rằng, năng lực không chỉ là sức mạnh vật lý, mà còn là sự đồng hành, lòng kiên nhẫn và niềm tin vào chính mình. Cô biết, những ngày tháng sắp tới sẽ đầy thử thách, nhưng đồng thời cũng chứa đựng những khoảnh khắc kỳ diệu, tình cảm ngọt ngào, và… những trận chiến sẽ khiến trái tim cô rung động không ngừng.