thiên mệnh hoa lệ

Chương 5: Đêm Trăng Tình Cờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, ánh trăng sáng xuyên qua tán lá rừng, chiếu lên khuôn mặt Lạc Hoa một màu bạc mờ ảo. Sau buổi luyện tập đầy căng thẳng trên Núi Linh Thú, cô cùng Phượng Hoàng và Cáo Tinh quay về nơi trại tạm dưới chân núi. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng rì rào và tiếng lá xào xạc theo gió nhẹ.

Lạc Hoa bước đi chậm rãi, cảm giác cơ thể vẫn còn mệt nhưng tinh thần lại hưng phấn. Cô dừng lại bên một dòng suối nhỏ, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước trong vắt, tạo nên cảnh tượng yên bình nhưng cũng đầy ma mị. Phượng Hoàng và Cáo Tinh đứng bên cạnh, đôi mắt sáng rực nhìn cô như chờ đợi điều gì đó.

“Đêm nay… thật đẹp,” Lạc Hoa thầm nhủ, cúi xuống vốc nước lên tay, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể.

Bất chợt, một bóng người xuất hiện phía sau. Lạc Hoa quay lại, thấy Tạ Dật đứng đó, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Không nói gì, anh bước tới, đứng cạnh cô. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể cảm nhận nhịp thở đều đều của anh.

“Anh… sao lại ở đây?” cô hỏi, giọng hơi run vì vừa mệt vừa bất ngờ.

“Để kiểm tra xem cô có nghỉ ngơi đầy đủ không,” Tạ Dật đáp, giọng trầm ấm nhưng mang một chút nụ cười khó nhận ra.

Lạc Hoa đỏ mặt, cúi xuống nhìn dòng nước, cố giấu cảm giác tim đập nhanh. Hai linh thú đứng im, như cảm nhận được sự thay đổi không khí giữa chủ nhân và Tạ Dật. Phượng Hoàng nhún vai, Cáo Tinh hít một hơi nhẹ, đôi mắt long lanh dõi theo từng chuyển động của họ.

“Hôm nay, cô đã làm rất tốt,” Tạ Dật nói, ánh mắt chăm chú. “Không chỉ kiểm soát được hai linh thú, mà còn giữ được tinh thần vững vàng trước chướng ngại vật trên núi. Đây là bước tiến quan trọng.”

Lạc Hoa mỉm cười, cảm giác hạnh phúc trào dâng. “Cảm ơn anh… nếu không có anh hướng dẫn, chắc mình không thể làm được.”

Tạ Dật hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên một tia gì đó dịu dàng. Anh giơ tay chạm nhẹ vào vai cô, một động tác vừa gần gũi vừa dịu dàng, khiến Lạc Hoa khẽ rùng mình. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô, như ánh trăng chiếu qua từng kẽ lá, vừa dịu dàng vừa lấp lánh.

“Ngày mai sẽ là một thử thách mới. Nhưng bây giờ, hãy nghỉ ngơi. Tinh thần cần được hồi phục để tiếp tục hành trình.” Anh nhắc nhở, giọng trầm ấm nhưng lại khiến tim cô rung động không ngừng.

Lạc Hoa ngước mắt nhìn anh, cảm giác vừa gần vừa xa. Cô biết rằng, không chỉ là luyện tập năng lực, mà còn là cảm xúc, tình cảm giữa họ đang dần phát triển. Một phần trong lòng cô muốn nói ra, nhưng phần còn lại lại lo sợ, sợ rằng sẽ làm hỏng mối quan hệ vừa nhen nhóm.

Bỗng tiếng cười lảnh lót vang lên từ phía xa. Lạc Hoa quay lại, thấy Lý Tinh đứng đó, tay chống hông, nụ cười đầy mỉa mai.

“Ồ, ra là hai người đang tán tỉnh nhau dưới trăng sao sao?” Lý Tinh bước tới, ánh mắt tinh quái. “Nghe nói hôm nay cô vượt qua thử thách… nhưng mà, có chắc cô xứng đáng với vị trí Thiên Mệnh Chủ không?”

Lạc Hoa nhíu mày, cảm giác bực bội dâng lên, nhưng cũng tự nhủ không nên để Lý Tinh phá hỏng đêm yên bình này.

Tạ Dật bước tới, đứng giữa Lạc Hoa và Lý Tinh, ánh mắt nghiêm nghị:

“Đủ rồi. Đừng phá bầu không khí yên bình.”

Lý Tinh hừ nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức. Cô ta rút lui, nhưng vẻ mặt không cam lòng, như muốn báo hiệu một cuộc đối đầu trong tương lai.

Đêm trôi dần, ánh trăng chiếu sáng mặt suối, phản chiếu lên khuôn mặt Lạc Hoa. Cô ngồi xuống, vuốt nhẹ lông Phượng Hoàng và Cáo Tinh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Tạ Dật ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Một khoảng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nước suối róc rách và tiếng côn trùng rì rào. Lạc Hoa ngước mắt nhìn trăng, cảm giác tim mình rung lên không rõ ràng.

“Anh… có bao giờ sợ thất bại không?” cô hỏi, giọng trầm, như muốn tìm hiểu về con người thực sự phía sau vẻ lạnh lùng.

Tạ Dật im lặng một lúc, rồi nói:

“Sợ. Nhưng nỗi sợ đó giúp mình cẩn trọng hơn, kiên nhẫn hơn. Cũng giống như cô… mỗi lần đối mặt thử thách, cô đều tiến bộ. Nỗi sợ không phải là kẻ thù, mà là động lực.”

Lạc Hoa nghe mà tim rung lên, cảm giác vừa lo lắng vừa an ủi. Cô biết rằng, bên cạnh sức mạnh, còn có tình cảm, sự quan tâm và niềm tin – tất cả đang dần kết nối cô và Tạ Dật lại gần nhau hơn.

Ánh trăng chiếu qua tán lá, tạo thành những tia sáng lấp lánh trên mặt nước. Lạc Hoa không rời mắt khỏi trăng, nhưng cảm giác bàn tay Tạ Dật chạm nhẹ vào tay cô khiến cô khẽ rùng mình. Một cảm giác vừa kỳ lạ vừa quen thuộc trào dâng trong lòng, khiến tim cô đập nhanh hơn.

“Đêm nay… tớ cảm thấy bình yên,” Lạc Hoa thì thầm, ánh mắt lấp lánh.

Tạ Dật gật đầu, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy:

“Đêm trăng… luôn là lúc con người nhìn rõ tâm hồn mình. Cô cũng vậy, Lạc Hoa.”

Cô nhìn anh, tim rung lên. Một cảm giác ấm áp tràn ngập, như muốn truyền cho cô sức mạnh, niềm tin và cả tình cảm đang nhen nhóm. Phượng Hoàng và Cáo Tinh đứng yên, ánh mắt long lanh dõi theo, như thể thấu hiểu mối liên kết giữa chủ nhân và Tạ Dật.

Bỗng từ phía xa, tiếng gió rít qua kẽ lá, mang theo một luồng linh khí lạ. Lạc Hoa nhíu mày, cảm giác một điều gì đó sắp xảy ra. Tạ Dật cũng đứng dậy, ánh mắt cảnh giác:

“Cô cảm nhận được không? Có thứ gì đó đang đến gần…”

Tim cô đập nhanh, cơ thể căng cứng. Nhưng bên cạnh cô, Tạ Dật đứng yên, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Cảm giác an toàn trào dâng, nhưng đồng thời, cô biết rằng thử thách mới chỉ bắt đầu.

Đêm trăng tình cờ, dưới ánh sáng huyền ảo, Lạc Hoa nhận ra rằng hành trình của mình không chỉ là luyện tập, chiến đấu, mà còn là học cách tin tưởng, đồng hành và… yêu thương. Những khoảnh khắc như thế này, dù ngắn ngủi, nhưng sẽ in sâu trong tâm trí cô, trở thành nguồn sức mạnh để đối mặt với những ngày tháng đầy thử thách phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×