Ngày hôm sau, ánh nắng rọi qua những tán cây cao, chiếu lên cánh cổng khổng lồ của Học viện Linh Thú. Lạc Hoa đứng trước cổng, tim đập dồn dập, lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Phượng Hoàng và Cáo Tinh đứng bên, ánh mắt long lanh, như hiểu rằng đây là bước ngoặt quan trọng trong hành trình của cô.
“Đây là… nơi mình sẽ học tập sao?” cô thầm nhủ, mắt dõi theo khung cảnh rộng lớn trước mặt: các tòa nhà cổ kính với mái ngói xanh, sân trường rộng rãi, hàng trăm Thiên Mệnh Chủ cùng linh thú của họ đang luyện tập, cười nói rộn ràng.
Tạ Dật đứng sau lưng cô, giọng trầm ấm:
“Đúng vậy. Đây là nơi mỗi Thiên Mệnh Chủ sẽ rèn luyện năng lực, hiểu thêm về linh thú và đối mặt với những thử thách thực tế. Cô cần chuẩn bị tinh thần.”
Lạc Hoa hít sâu, đặt tay lên lưng Phượng Hoàng:
“Mình sẽ cố gắng.”
Bên cạnh họ, Hạ Thần reo hò:
“Hoa! Nhìn kìa! Có cả lớp luyện thuật bay, chiến đấu linh thú… Nghe đã thấy sôi động rồi!”
Lạc Hoa mỉm cười, nhưng cũng cảm thấy áp lực. Cô biết, học viện không chỉ là nơi học tập mà còn là đấu trường, nơi mọi Thiên Mệnh Chủ đều muốn chứng minh năng lực và bản thân.
Ngay khi vừa bước vào sảnh lớn, Lạc Hoa nhìn thấy nhiều học viên cùng linh thú: từ những chú rồng nhỏ, chim phượng, đến cáo lửa, hổ linh… Mỗi người đều luyện tập kỹ năng, ánh mắt quyết tâm. Cô nhận ra, thử thách ở đây sẽ không hề đơn giản.
Đột nhiên, một tiếng cười lảnh lót vang lên. Lạc Hoa quay lại, thấy Lý Tinh đứng đó, mắt sáng rực với nụ cười mỉa mai:
“Ồ, Lạc Hoa… cuối cùng cũng đến học viện. Nghe nói cô có hai linh thú? Liệu có thể theo kịp những bài tập ở đây không nhỉ?”
Cô nhíu mày, cảm giác bực bội trào lên, nhưng cố kiềm chế:
“Tớ sẽ cố hết sức.”
Tạ Dật đứng bên, ánh mắt nghiêm nghị:
“Cô ấy đang thử thách bản thân. Đừng để những lời nói ảnh hưởng.”
Lý Tinh hừ nhẹ, quay đi, nhưng vẻ mặt vẫn đầy mưu mô. Cô Lạc Hoa nhận ra rằng, học viện sẽ không chỉ là nơi luyện tập mà còn là nơi mâu thuẫn, đấu trí và so kè tinh thần.
Buổi sáng, các học viên được phân lớp, và Lạc Hoa cùng Tạ Dật được xếp vào cùng một lớp luyện tập năng lực. Giáo viên là một người đàn ông trung niên, ánh mắt sắc bén, tên gọi Trương Phong. Ông giải thích:
“Trong học viện, mỗi Thiên Mệnh Chủ sẽ học cách kiểm soát linh thú, rèn luyện tinh thần và chiến thuật. Mỗi bài tập sẽ đánh giá sức mạnh, sự đồng điệu và khả năng quyết đoán. Ai không đáp ứng được, sẽ bị tụt lại phía sau.”
Lạc Hoa nghe mà tim rung lên, nhưng ánh mắt kiên định. Cô biết, mình đã vượt qua thử thách trên Núi Linh Thú, nhưng học viện sẽ còn khắc nghiệt hơn nhiều.
Bài tập đầu tiên là Điều Khiển Linh Thú Đồng Thời. Mỗi học viên phải phối hợp với linh thú, di chuyển qua một mê cung phức tạp với các chướng ngại vật và thử thách ẩn giấu. Lạc Hoa hít sâu, đặt tay lên lưng Phượng Hoàng và Cáo Tinh.
“Chúng ta sẽ làm được,” cô thì thầm, cảm nhận nhịp thở của hai linh thú.
Mê cung mở ra, ánh sáng lập lòe từ các cột năng lượng, tạo nên không gian vừa huyền ảo vừa thử thách. Lạc Hoa di chuyển cẩn thận, Phượng Hoàng bay lên trên, phát hiện chướng ngại vật, trong khi Cáo Tinh dẫn đường bên dưới. Sự phối hợp của họ dần nhịp nhàng, nhưng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tới, khiến cô suýt trượt chân.
“Cẩn thận!” Tạ Dật hét lên, lao tới nâng cô vững, ánh mắt trầm ấm nhưng đầy quan tâm.
Lạc Hoa đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng không để cảm xúc chi phối, tiếp tục bước đi. Cô cảm nhận sự đồng điệu tuyệt vời giữa mình và hai linh thú, niềm tin vào bản thân dần mạnh mẽ hơn.
Khi gần hoàn thành mê cung, Lý Tinh xuất hiện từ phía sau, sử dụng chiến thuật gây nhiễu. Linh thú của Lý Tinh phóng ra luồng năng lượng màu tím, tạo ra chướng ngại vật giả, khiến Lạc Hoa mất tập trung.
“Không được mất bình tĩnh,” cô tự nhủ, đặt hết ý chí vào linh thú, kết nối năng lượng với Phượng Hoàng và Cáo Tinh.
Một luồng ánh sáng rực rỡ phát ra từ hai linh thú, phá tan chướng ngại vật giả, và Lạc Hoa bước ra khỏi mê cung an toàn. Cô nhìn Lý Tinh, thấy ánh mắt nửa bất ngờ nửa thách thức.
“Cô… mạnh thật,” Lý Tinh thốt lên, giọng khẽ run.
Tạ Dật đứng cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Tinh, giọng trầm:
“Hãy tôn trọng người khác. Mỗi người đều có năng lực riêng, và đây là nơi học tập, không phải nơi tranh đấu.”
Lạc Hoa thở phào, cảm giác vừa mệt vừa hưng phấn. Cô nhận ra rằng, học viện không chỉ dạy về sức mạnh, mà còn về trí tuệ, sự kiên nhẫn và tinh thần đồng đội.
Buổi chiều, các học viên luyện tập chiến thuật nhóm. Lạc Hoa cùng Tạ Dật phối hợp, kết hợp linh thú và chiến lược, dần tạo nên sự ăn ý tuyệt vời. Phượng Hoàng và Cáo Tinh nhảy múa uyển chuyển, tạo ra một màn trình diễn đầy sức mạnh và nghệ thuật.
Hạ Thần đứng bên cạnh, reo hò cổ vũ:
“Hoa ơi, tuyệt vời! Hai linh thú phối hợp quá ăn ý luôn!”
Lạc Hoa mỉm cười, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Cô biết rằng, học viện sẽ là nơi cô học hỏi, phát triển năng lực và khám phá bản thân. Đồng thời, cô cũng nhận ra mối quan hệ với Tạ Dật đang dần trở nên gần gũi hơn, không chỉ là đồng hành luyện tập mà còn là niềm tin và tình cảm sâu sắc.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng rực chiếu lên học viện, Lạc Hoa ngồi dưới gốc cây, nhìn hai linh thú ngủ say bên cạnh. Cô thầm nhủ:
“Mình sẽ học hết sức, không chỉ để trở thành Thiên Mệnh Chủ mạnh mẽ, mà còn để bảo vệ những người mình yêu thương.”
Tạ Dật bước tới, đứng im lặng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Cô nhìn anh, tim rung lên, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Ánh mắt họ gặp nhau, không cần lời nói, nhưng sự đồng cảm và tình cảm đang dần nhen nhóm.
Đêm buông xuống, học viện trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng rì rào. Lạc Hoa biết, đây mới chỉ là bước đầu của hành trình dài phía trước: những thử thách, cuộc chiến tinh thần, và cả những cảm xúc khó nói đang chờ cô khám phá. Nhưng giờ đây, cô không còn sợ hãi. Bởi bên cạnh cô, có hai linh thú trung thành, có Tạ Dật đồng hành, và có chính bản thân mình – một Thiên Mệnh Chủ đang trưởng thành từng ngày.