Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chiếu rọi sân học viện, nhưng không khí lại trở nên căng thẳng khác thường. Hôm nay, tất cả học viên lớp Lạc Hoa được thông báo sẽ tham gia Cuộc Thi Tranh Linh Thú, một trong những sự kiện quan trọng của học viện. Đây là cơ hội để mỗi Thiên Mệnh Chủ chứng minh năng lực, sự đồng điệu với linh thú và khả năng chiến thuật.
Lạc Hoa đứng trước cổng sân thi đấu, Phượng Hoàng và Cáo Tinh đứng yên cạnh, ánh mắt long lanh như truyền sức mạnh cho cô. Tim cô đập nhanh, vừa háo hức vừa lo lắng.
“Đây là lần đầu tiên mình thi đấu thật sự… Mình phải bình tĩnh,” cô thầm nhủ, vuốt nhẹ lông Phượng Hoàng, cảm nhận năng lượng dịu dàng lan khắp cơ thể.
Tạ Dật đứng sau lưng, giọng trầm ấm:
“Hãy tin tưởng vào linh thú và bản thân. Đây không chỉ là thi đấu, mà còn là cơ hội để cô hiểu rõ hơn về năng lực của mình.”
Bên cạnh đó, Lý Tinh xuất hiện, mắt sáng rực, nụ cười mỉa mai nở trên môi:
“Lạc Hoa… không biết hôm nay cậu sẽ trượt hay thắng đây nhỉ? Hai linh thú của cô có mạnh mẽ đến đâu, cũng chưa chắc đủ.”
Lạc Hoa nhíu mày, cảm giác bực bội dâng lên, nhưng biết rằng phải giữ bình tĩnh nếu muốn thành công. Cô hít sâu, đặt tay lên lưng Phượng Hoàng và Cáo Tinh, tập trung toàn bộ ý chí vào hai linh thú.
“Chúng ta sẽ làm được,” cô thì thầm, ánh mắt rực sáng.
Sân thi đấu rộng lớn, được bao quanh bởi rừng cây và ánh sáng ma thuật lập lòe từ các cột năng lượng. Các học viên đứng thành hàng, linh thú bên cạnh sẵn sàng. Ban giám khảo, bao gồm Trương Phong và các giáo viên kỳ cựu, đứng trên khán đài, ánh mắt sắc bén quan sát từng học viên.
Bài thi đầu tiên là Kiểm Soát Linh Thú và Hợp Tác Chiến Thuật. Mỗi học viên phải điều khiển linh thú vượt qua mê cung năng lượng, đồng thời phối hợp với đồng đội để chiến thắng thử thách.
Lạc Hoa hít sâu, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp thở của Phượng Hoàng và Cáo Tinh. Một luồng năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ lan khắp cơ thể, khiến cô cảm thấy bình tĩnh và tự tin hơn.
“Bắt đầu thôi,” cô thầm nhủ, bước vào mê cung.
Ngay khi vào, mê cung hiện ra: những bức tường năng lượng lập lòe, các chướng ngại vật xuất hiện bất ngờ, thậm chí có những luồng năng lượng màu tím như muốn làm nhiễu linh thú.
Lý Tinh xuất hiện ngay bên cạnh, linh thú của cô ta phát ra luồng năng lượng tím mạnh mẽ, tạo áp lực lên Lạc Hoa.
“Không được sợ hãi,” cô tự nhủ, kết nối năng lượng với hai linh thú. Phượng Hoàng bay lên cao, phát hiện chướng ngại vật, trong khi Cáo Tinh dẫn đường dưới đất, phá vỡ các luồng năng lượng giả.
Tạ Dật đứng ngoài mê cung, quan sát từng bước, ánh mắt trầm ấm nhưng đầy quan tâm. Anh bước vào lúc cô gặp khó khăn, giúp cô tránh một luồng năng lượng nguy hiểm, ánh mắt chạm nhau, tim cô đập nhanh.
Bài thi tiếp tục, các học viên phải đối mặt với Thử Thách Sức Mạnh Linh Thú: mỗi linh thú phải chiến đấu với một đối thủ tự động do học viện điều khiển. Phượng Hoàng và Cáo Tinh cùng nhau tạo thành chiến thuật phối hợp: Phượng Hoàng tấn công từ trên cao, Cáo Tinh bảo vệ cô từ dưới đất.
“Cẩn thận… phối hợp nhịp nhàng,” Lạc Hoa thì thầm, ý chí hòa làm một với linh thú.
Một đối thủ mạnh xuất hiện: một con rồng nhỏ, ánh mắt đỏ rực, phun luồng lửa dịu nhưng mạnh mẽ. Lạc Hoa cảm nhận từng chuyển động của rồng, kết hợp linh thú tấn công và phòng thủ đồng thời.
“Chúng ta làm được!” cô reo lên, khi Phượng Hoàng và Cáo Tinh phối hợp hoàn hảo, đánh bại đối thủ.
Bài thi cuối cùng là Chiến Thuật Nhóm. Lạc Hoa phải kết hợp với đồng đội, bao gồm Tạ Dật và vài học viên khác, vượt qua mê cung năng lượng phức tạp. Cô cảm nhận luồng năng lượng hỗn loạn từ môi trường xung quanh, nhưng nhờ sự phối hợp với Tạ Dật, họ điều khiển linh thú nhịp nhàng, vượt qua từng chướng ngại vật.
Lý Tinh xuất hiện lần cuối, muốn cản trở cô bằng chiến thuật tinh vi. Nhưng Lạc Hoa bình tĩnh, kết hợp Phượng Hoàng và Cáo Tinh, tạo ra luồng năng lượng phá tan chiến thuật của Lý Tinh, bước ra khỏi mê cung trước khi cô ta kịp phản ứng.
Sau khi kết thúc các bài thi, ban giám khảo công bố kết quả: Lạc Hoa đứng vị trí cao nhất, nhờ khả năng điều khiển linh thú, chiến thuật nhịp nhàng và tinh thần vững vàng.
Lý Tinh hừ nhẹ, vẻ mặt không cam lòng, nhưng ánh mắt dần có phần kính trọng.
Tạ Dật bước tới, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Hoa:
“Cô đã làm rất tốt. Không chỉ kiểm soát linh thú, mà còn chứng tỏ tinh thần và trí tuệ. Tôi tự hào về cô.”
Lạc Hoa đỏ mặt, tim rung lên, ánh mắt chạm nhau, cảm giác vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng. Phượng Hoàng và Cáo Tinh đứng yên bên cạnh, ánh mắt long lanh, như thể đang thấu hiểu và chia sẻ niềm vui cùng cô.
Buổi chiều, học viên nghỉ ngơi, Lạc Hoa ngồi dưới gốc cây, nhìn hai linh thú chơi đùa. Cô thầm nhủ:
“Mình sẽ luyện tập chăm chỉ hơn, không chỉ để trở thành Thiên Mệnh Chủ mạnh mẽ, mà còn để bảo vệ những người mình yêu thương.”
Tạ Dật ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Cô nhìn anh, tim rung lên, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Ánh mắt họ gặp nhau, không cần lời nói, nhưng sự đồng cảm và tình cảm đang dần nhen nhóm.
Đêm buông xuống, ánh trăng chiếu rọi sân học viện, Lạc Hoa biết rằng hành trình của mình không chỉ là luyện tập, chiến đấu, mà còn là học cách tin tưởng, đồng hành và yêu thương. Cuộc thi hôm nay là minh chứng cho sức mạnh, lòng kiên nhẫn và quyết tâm của cô, mở ra một chương mới đầy thử thách và cơ hội trong học viện.