Đêm trong rừng Hoài Sơn dài hơn bình thường. Sương giăng đặc quánh, tiếng côn trùng rỉ rả vọng từ xa như điềm báo cho điều gì đó không lành. Trong căn lều tranh tồi tàn ven rừng, một ngọn đèn dầu lập lòe leo lét. Giữa ánh sáng chập chờn ấy, Lâm Phong ngồi xếp bằng, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở dồn dập. Trên đùi hắn, cuốn trục lụa nhuốm máu mở ra, từng dòng chữ cổ như đang nhảy múa trong đôi mắt đang dần đỏ ngầu.
Đã ba ngày kể từ khi hắn chôn cất lão nhân áo đen kia. Ba ngày không ra khỏi rừng, không ăn gì ngoài nắm củ mài và nước suối đục ngầu. Trong ba ngày ấy, hắn miệt mài học từng dòng khẩu quyết ghi trên trục. Thiên Mệnh Thần Công không giống những gì người ta đồn đại về nội công. Không có lối luyện khí truyền thống, không dẫn huyết theo kinh mạch như sách vở bình thường, mà lại bắt đầu bằng một phương pháp dị thường — gây nội thương để dẫn khí nghịch hành.
“Kẻ thường dùng nội công để dưỡng thân. Thiên Mệnh dùng thương tổn để phá chướng. Khi huyết mạch bị tổn, tâm mạch giao biến, chân khí sẽ tự tìm đường tẩu thoát. Khi ấy, mới có thể dẫn khí nhập tâm, luyện thần hóa mệnh.”
Chỉ riêng đoạn này thôi, đã khiến Lâm Phong đổ mồ hôi lạnh. Nhưng hắn không do dự. Không ai chọn hắn. Không ai bảo vệ hắn. Và cũng không ai có thể ngăn hắn — từ hôm chạm vào cuốn trục này, hắn biết mình đã không còn đường lùi.
Hắn cắn răng, vận khí theo khẩu quyết, dùng một mảnh sắt rỉ tự đâm vào bắp tay, máu phun ra, dòng khí bạo động từ ngực trào lên cổ, suýt nữa khiến hắn ngất xỉu. Nhưng chỉ trong tích tắc, khi cơn đau lan tỏa toàn thân, hắn lại cảm nhận một luồng ấm áp kỳ lạ từ đan điền lan ra tứ chi.
— Nó… hoạt động rồi…
Đêm hôm ấy, hắn tiếp tục làm theo từng bước trong bí kíp, để mặc cho máu nhỏ xuống chiếu rách, từng huyệt đạo được khai thông bằng chính đau đớn của thân thể mình. Không ai thấy, nhưng giữa màn đêm, từng luồng khí mỏng mảnh như sợi khói lặng lẽ len lỏi quanh người hắn.
Sáng ngày thứ tư, trời âm u, mưa bụi giăng giăng. Lâm Phong ra khỏi lều. Mắt hắn sâu hơn, bước chân nhẹ hơn. Không ai biết, chỉ trong ba đêm, hắn đã bước vào cảnh giới Sơ Khai Nội Tức — điều mà kẻ bình thường phải mất vài năm khổ luyện.
Trên đường trở về làng lấy thêm lương khô, hắn nghe tiếng rì rầm phía sau gốc cây lớn. Lặng người, hắn núp vào bụi rậm.
Một nhóm người lạ mặt, áo choàng xám tro, mặt bịt kín, đang bàn chuyện:
— Chắc chắn hắn còn quanh đây. Lão quỷ đã chết, nhưng bí kíp chưa thấy đâu.
— Giáo chủ dặn phải lấy bằng được. Thiên Mệnh Thần Công rơi vào tay người khác, hậu họa khôn lường.
— Có tin gì về thằng nhóc sống cùng lão không?
— Không. Chỉ là một đứa cùng làng, hèn mọn, chẳng ai để ý.
Nghe đến đó, Lâm Phong siết chặt nắm tay. “Giáo chủ”? Tà phái nào lại theo dấu bí kíp? Hắn không rõ, nhưng biết chắc: chúng sẽ không buông tha.
Hắn lùi nhẹ về sau, định quay đầu bỏ đi thì…
— Ai đó!
Một tên đã phát hiện. Cả bọn rút kiếm, phi thân về phía bụi rậm. Lâm Phong biết không thể trốn. Hắn rút con dao rỉ sét giắt bên hông, xoay người nhảy ra.
— Là thằng nhóc kia!
— Bắt nó!
Ba tên xông vào. Dù chưa hẳn biết chiêu thức, Lâm Phong linh hoạt tránh né. Hắn để ý thấy mỗi khi vận khí theo Thiên Mệnh tâm pháp, phản ứng hắn nhanh hơn, lực tay mạnh hơn rõ rệt. Một tên vung đao chém tới, hắn xoay người, dùng lưỡi dao cùn chém thẳng vào cổ tay đối phương. Máu bắn ra, tiếng hét vang lên.
Hai tên còn lại bất ngờ, nhưng cũng lao tới như thú dữ. Lâm Phong bị ép lui. Một nhát chém xé toạc vai áo hắn, máu chảy ròng ròng. Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, Thiên Mệnh Thần Công tự phát động. Hắn bật người như báo, tung cú đá thẳng vào ngực một tên, khiến hắn bay ngược đập vào cây, gãy cổ chết ngay tại chỗ.
Tên cuối cùng nhìn đồng bọn nằm bất động, ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng. Hắn rít lên:
— Thằng nhãi này không phải phàm nhân… là hắn… chính là kẻ giữ bí kíp!
Nói xong, hắn rút tín hiệu pháo, bắn lên trời. Một luồng khói đỏ xé màn sương bay lên cao, tan ra như máu.
Lâm Phong lao tới, định ngăn nhưng đã muộn. Tên kia cười lớn:
— Giáo chủ sẽ tìm ra ngươi. Không ai thoát khỏi tay Tà Ảnh Môn!
Chưa kịp dứt lời, dao găm của Lâm Phong đã cắm thẳng vào yết hầu hắn.
Khi trời ngả về chiều, Lâm Phong lặng lẽ đào ba cái hố, chôn ba xác người dưới gốc cây khô. Hắn đứng đó hồi lâu, nhìn khói tín hiệu vẫn lững lờ trên trời, ánh mắt lạnh hơn sương núi.
— Tà Ảnh Môn…
Hắn thì thầm cái tên ấy, rồi quay người bước vào rừng, trong lòng như khắc ghi một lời thề.
“Chúng đến tìm ta ư? Tốt lắm… từ giờ, ta sẽ không còn lùi bước nữa. Nếu là mệnh trời — thì ta sẽ lật trời này xuống.”