Thiên Mệnh Ký

Chương 3: Tẩu Tán Trong Mưa Gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm rít từng cơn, mang theo mùi bùn đất tanh nồng và hơi lạnh thấm tận xương. Mưa phùn rả rích, rừng Hoài Sơn chìm trong một màn tối âm u, thỉnh thoảng loé lên ánh chớp xé ngang trời đêm, soi rõ bóng Lâm Phong đang chạy băng qua những tán cây rậm rạp, áo quần rách nát, máu hoà lẫn bùn đất, đôi mắt ánh lên tia sáng bất khuất.

Hắn biết, khói tín hiệu của tên thuộc hạ Tà Ảnh Môn đã báo động. Không bao lâu nữa, kẻ địch sẽ đổ về đây như lũ. Ở lại chỉ là tìm cái chết. Đêm nay, hắn buộc phải rời bỏ thôn làng, rời bỏ mái lều tranh rách nát — nơi từng là góc nhỏ duy nhất trong đời hắn có chút gọi là che thân.

Tiếng chó sủa vang vọng từ xa. Ánh đuốc lập loè dưới chân núi. Lâm Phong nén đau, siết chặt cuốn trục lụa giắt bên ngực áo, rồi lao đi như con thú bị săn đuổi. Hắn không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết phải thoát khỏi nơi này trước khi lưới bủa vây khép chặt.

Mưa nặng hạt dần. Con đường mòn dẫn ra khỏi Hoài Sơn trở nên trơn trượt. Lâm Phong men theo lối mòn ít ai biết, xuyên qua rừng trúc rậm rạp. Tiếng người truy đuổi đã gần hơn:

— Nó chạy về phía tây rồi! Đuổi theo!

— Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Hắn nghiến răng, dồn chút khí lực còn lại, thi triển bộ pháp sơ khai từ Thiên Mệnh Thần Công. Bước chân hắn nhẹ dần, thân pháp trở nên quỷ mị lạ thường, luồn lách giữa bụi rậm mà không một cành lá nào động đậy. Mưa che tiếng động, bóng đêm che hình hài. Đám người truy đuổi xô qua rừng trúc mà không hay con mồi đã đổi hướng từ lúc nào.

Lâm Phong men theo dòng suối nhỏ, thở dốc từng nhịp. Vết thương trên vai rỉ máu không ngừng, nhưng cơn đau dường như bị hơi lạnh làm tê liệt. Hắn ngã quỵ bên gốc cây già, ngước nhìn trời đêm tối đen, mưa vẫn rơi không dứt. Trong giây lát, hắn thấy mình thật nhỏ bé trước cuồng phong giang hồ đang cuộn tới.

— Ta... phải sống...

Hắn thì thầm, giọng khản đặc.

Trời sáng dần. Phía trước hắn là con đường núi dẫn về trấn Thanh Hà — một trấn nhỏ nằm ven bờ sông, nơi giao thương nhộn nhịp, người qua kẻ lại đông đúc. Nếu vào được trấn, hắn có thể tạm lẩn trốn, tìm cách dưỡng thương, luyện công, chờ thời cơ.

Nhưng Tà Ảnh Môn nào dễ buông tha. Đến trưa, khi Lâm Phong vừa nhìn thấy mái ngói trấn Thanh Hà thấp thoáng trong sương, phía sau đã vang tiếng vó ngựa rầm rập. Hắn quay lại, thấy trên con đường đất đỏ có ba kỵ sĩ áo đen đang phi nhanh, bụi đất cuộn lên mù mịt.

— Là hắn! Giết!

Tên dẫn đầu hô lớn, rút ra trường tiên ánh thép lạnh lẽo.

Lâm Phong hít sâu, vận toàn bộ nội tức mỏng manh vừa có, lao mình xuống sườn núi, lăn lộn tránh đòn tiên quét ngang như vũ bão. Đá lăn ầm ầm, bụi tung mù trời. Hắn ngã nhào, máu từ miệng trào ra, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia sáng không cam chịu.

Bất ngờ, một tiếng quát vang lên:

— Dừng tay!

Từ mé rừng, một bóng người áo lam cưỡi ngựa băng ra, trường kiếm trong tay vẽ thành đường sáng loáng. Một nhát kiếm chính xác chém đứt trường tiên của tên kỵ sĩ áo đen. Kẻ kia trợn mắt:

— Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của Tà Ảnh Môn?

— Tà Ảnh Môn? Hừ! Cẩu giáo cũng dám tác oai tác quái ở đây sao?

Người áo lam ra tay cực nhanh. Kiếm quang loé lên, hai tên áo đen ngã xuống ngựa, máu loang đỏ đất. Tên còn lại hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Người áo lam không đuổi theo, quay ngựa lại, nhìn Lâm Phong lúc này đã gắng gượng đứng dậy.

— Tiểu huynh đệ, bị thương nặng thế này sao còn liều mạng? Mau lên ngựa, ta đưa ngươi vào trấn.

Lâm Phong nhìn người xa lạ kia, ánh mắt đầy cảnh giác. Nhưng rồi, hắn gật đầu, biết lúc này không còn đường chọn lựa. Người kia kéo hắn lên ngựa, giục cương phi nhanh về trấn.

Trấn Thanh Hà dần hiện rõ. Mưa đã tạnh, nhưng đất vẫn nhão nhoét, trời âm u. Trong quán trọ nhỏ cuối trấn, người áo lam băng bó cho Lâm Phong, giọng ôn tồn:

— Tại hạ họ Dương, tên Tấn. Ngươi tên gì?

Lâm Phong im lặng giây lát, rồi đáp:

— Lâm Phong.

Dương Tấn nhìn hắn, cười nhẹ:

— Khí cốt không tầm thường. Mắt ngươi… từng thấy máu, từng vượt tử sinh.

Lâm Phong không nói gì, chỉ nắm chặt cuốn trục giắt bên áo. Trong lòng hắn, mối nợ máu, mối thù với Tà Ảnh Môn đã khắc sâu như sắt đá. Đêm nay, gió giang hồ đã thực sự mở cửa đón hắn vào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!