không phải phòng, cũng không là đường. Nó là một khoảng giữa—giống như Giới Thứ Ba là khoảng giữa—nhưng đầy những khung cửa nổi, mỗi khung treo một mảnh gương. Trong gương là cảnh đời của vô số người, tất cả bị gió lật qua lật lại.
“Đừng nhìn lâu,” Thần Vũ nói. “Gương nhớ mắt kẻ nhìn. Nhìn đủ lâu, nó trả lại điều mắt muốn.”
Ngay khi lời còn vương, một khung gương bật sáng ngay cạnh Lạc Vi. Trong đó là làng của nàng, giếng nước cũ, cây bàng trước cổng đình, và bóng lưng một thiếu nữ đang bưng thau nước—mái tóc đen, cổ tay mảnh, vết bớt hình giọt mưa sau gáy.
“Đừng,” Tần Khương gọi nhỏ. Nhưng Lạc Vi đã tiến một bước.
Thiếu nữ trong gương quay lại. Không phải Lạc Vi. Nhưng cũng là Lạc Vi. Ánh mắt cô ta trống rỗng, khóe môi nhếch thành nụ cười rất nhẹ—giống hệt nụ cười của linh hồn phản chiếu ở Tháp Vọng Hồn.
“Ngươi không phải thật,” Lạc Vi nói, tự nhắc mình.
“Ta là thật.” Bóng gương đáp, giọng y như nàng. “Ta là phần ngươi giấu, là kẻ không khóc khi bị dâng làm nữ tế, là người mỉm cười khi nhìn lưỡi dao hạ xuống. Vì ta biết được chọn là vinh quang. Còn ngươi… ngươi yếu.”
Câu chữ như kim nhỏ châm vào lòng. “Ngươi là tàn dư của nghi thức,” Lạc Vi thì thầm, “không phải ta.”
“Vậy sao ngươi run?” Hình ảnh trong gương bước sát lại, chỉ còn tấm kính mỏng giữa hai khuôn mặt. “Bởi vì ngươi biết, không có ‘ta’—ngươi đâu đủ can đảm tin rằng chết đi có nghĩa gì.”
Lạc Vi nhắm mắt. Một bàn tay ấm đặt lên vai nàng.
“Đi thôi,” Tần Khương nói. “Ngươi đã hứa… đặt tay lên chuôi kiếm. Đừng đặt lên gương.”
Nàng mở mắt, gật đầu. Khi quay đi, gương vỡ tan thành nước, thấm vào sàn, biến mất.
Họ đi tiếp. Một khung gương khác bật sáng cho Tần Khương. Không phải chiến trường, không phải ngai thần—mà là một căn nhà bình thường: mái rơm, cửa gỗ, bàn ăn con. Trên bàn là bát canh giản dị. Có ai đó đang cười trong bếp.
Tần Khương đứng như bị chém vào gót. Hơi thở hắn khựng.
“Đừng vào,” Thần Vũ nói nhẹ.
Tần Khương cười mỉm, nụ cười hiếm hoi khiến khuôn mặt gầy của hắn dịu đi: “Ta không vào. Ta chỉ… muốn nhìn thêm một chút.” Hắn rời mắt, bước tiếp. “Có lẽ, đó là điều khiến ta từng cầm kiếm.”
Hành Lang kéo dài, cho đến khi gió đổi hướng, đưa đến một mùi kim loại ẩm. Trước mặt họ, khoảng trống mở ra thành một quảng trường nước. Ở giữa quảng trường là một giếng đen, miệng rộng như trăng non, xung quanh trói bằng mười hai sợi xích bạc cắm xuống đất. Trên mỗi đoạn xích là dấu niêm màu đỏ—đã phai.
“Giếng Trấn Giới,” Thần Vũ nói. “Bản lề nằm dưới ấy.”
Gió nổi lên. Từ đáy giếng, từng bọt khí vỡ ra, phát tiếng thì thầm của linh hồn. Mặt nước lăn tăn thành các vòng tròn đồng tâm, trong mỗi vòng là những hàng chữ đỏ sậm như máu: Hiến, Đổi, Khoá, Mở…
“Ta sẽ mở giếng,” Thần Vũ nói, ánh mắt nghiêng buồn. “Hai ngươi, đặt lựa chọn vào trong nước. Khi nước khép lại—lời thề thành.”
Lạc Vi hít sâu. Nàng đưa cánh lan ‘Nhận’ lên môi, cắn đầu lưỡi cho máu thấm cánh hoa nước. Cơn đau sắc nhưng làm đầu óc tỉnh như buổi sớm. Nàng ném cánh hoa xuống giếng. Nó chạm mặt nước, tản ra thành nghìn giọt, mỗi giọt hóa một chữ: Nhận.
Tần Khương nhìn cánh lan ‘Quên’ của mình khá lâu. Hắn xoay nó giữa hai đầu ngón tay, như nhìn một vì sao sắp rơi. Sau cùng, hắn mỉm cười, nụ cười nhẹ tới mức gió cũng không giữ được.
“Ta gửi nó xuống,” hắn nói. “Nhưng… đừng để ta quên cách đứng cạnh ngươi.”
Cánh lan rơi. Mặt nước sáng lóa. Toàn bộ quảng trường rung lên như một quả chuông khổng lồ bị gió gõ. Các sợi xích bạc co lại, dồn lực vào miệng giếng. Thần Vũ dang hai tay, gió từ áo Người tuôn ra như thác, ép nước mở thành một con mắt đen sâu thẳm.
“Bước vào,” Thần nói. “Ở dưới kia là bản lề cũ. Rút nó ra, đặt Trụ Kiếm. Từ đó, nghi thức mới bắt đầu.”
“Trụ Kiếm… là ta?” Tần Khương hỏi.
“Là thanh kiếm của ngươi—và cả ngươi,” Thần Vũ khẽ đáp. “Khi ngươi cắm nó xuống, kiếm và người sẽ là một. Nhớ lời hứa.”
Lạc Vi siết chặt lấy tay Tần Khương. “Chúng ta cùng xuống.”
“Phải.” Hắn gật, ánh nhìn vững như núi. “Cùng.”
Họ nhảy xuống. Nước lạnh như lưỡi dao liếm qua da, nhưng không làm họ ướt. Họ rơi qua hàng nghìn vòng chữ, qua tiếng thì thầm, qua mùi cũ của nghi thức. Ở sâu tận đáy, một cánh cửa hiện ra: cửa gỗ đen, khắc đầy mốc câu tế lễ, bản lề bằng xương trắng đã mòn.
Trước cửa là một thanh kiếm cũ, gỉ sét, mũi xuyên một nhúm tóc đen—rất giống tóc của Lạc Vi.
Nàng run lên. “Bản lề của ta…”
“Không.” Tần Khương đặt tay lên vai nàng. “Của nghi thức. Không còn của ngươi nữa.”
Hắn tiến đến, đặt tay lên chuôi kiếm gỉ. Kiếm rên lên một tiếng—giống như tiếng thở dài. Tần Khương rút kiếm ra, quẳng nó sang bên. Nơi bản lề gắn vào cửa lộ ra một hốc trống, đen như mắt bị khoét.
“Đến lúc rồi,” hắn nói khẽ, rút thanh kiếm của mình. Ánh sáng lam chạy dọc thân kiếm, như dòng sông sao tuôn ngược.
“Tần Khương…” Lạc Vi thì thầm, bàn tay chạm lên chuôi kiếm của hắn, như đã hứa. “Ta ở đây.”
Hắn mỉm cười. “Ta biết.”
Thanh kiếm đâm xuống hốc bản lề. Một ánh chớp xanh xé toạc bóng tối. Toàn bộ cánh cửa rung như muốn bật ra khỏi khung. Ở đâu đó xa xôi, tiếng rền của bầu trời vọng xuống, hòa cùng tiếng mưa đầu mùa đang rơi ở một thế giới khác.
Ánh sáng lam từ kiếm lan ra, bò vào các khe gỗ, leo lên khung cửa, rồi bắn thẳng lên trên—xuyên qua Giếng Trấn Giới, xuyên qua Hành Lang Ký Ức, xuyên qua những tầng mây tím—đến tận bầu trời nứt.
Trong làn sáng ấy, Tần Khương khép mắt lại. Những miếng ký ức trong hắn như giấy khô bị gió cuốn: một mái nhà rơm, một bát canh nóng, một bàn tay kéo hắn khỏi hư không, một mũi tên bay lên trời… tất cả lần lượt rời đi, để lại một khoảng vắng bình thản.
“Đừng quên…” Lạc Vi nấc, không kìm nổi.
Hắn mở mắt, trong mắt là tĩnh lặng như mặt hồ: “Ta… nhớ rằng có người đặt tay lên chuôi kiếm.”
Rồi ánh sáng nuốt lấy hắn. Chuôi kiếm ấm dần, nặng dần, như mọc rễ. Lạc Vi lùi một bước; nơi Tần Khương đứng, chỉ còn một thanh kiếm cắm sâu vào bản lề, phát sáng dịu, không còn tiếng người.
Cánh cửa trước mặt họ đổi màu. Những mốc câu tế lễ rụng xuống như lá khô. Trên gỗ nổi lên những dòng chữ mới—không phải “Hiến” hay “Đổi”—mà là “Biết” và “Chọn”.
Từ phía sau cánh cửa, một tiếng gầm nặng nề dậy lên: Ý chí đã nhận ra điều gì đó. Dòng nước đen phun ra, dựng thành hình người—cao lớn, mờ mịt, đeo mặt nạ gươm. Chính là Hộ Giới Thần.
“Trụ Kiếm,” nó gầm, giọng như đá lăn. “Ngươi tưởng quên ta là thoát ư?”
Lạc Vi tiến lên, đứng giữa cửa và bóng tối. Nàng cảm thấy nỗi sợ của vô số người chạy dọc xương mình như mưa thốc: sợ hạn, sợ đói, sợ mất mùa, sợ đêm, sợ cô độc. Chúng muốn nàng quỳ. Chúng muốn một giọt máu.
“Ta Nhận,” nàng nói, giọng vững. “Nhưng ta không Hiến.”
Nàng đặt hai tay lên chuôi Trụ Kiếm—ấm như một bàn tay đang im lặng đáp lại. Nỗi sợ tràn vào kiếm, bị đường sáng lam dẫn dắt, chảy về bản lề, hóa thành những sợi chỉ bạc may lại rìa cánh cửa.
Hộ Giới Thần giơ tay. Một cơn bão bóng tối quét tới. Lạc Vi xiết chặt chuôi kiếm, toàn thân nàng run nhưng mắt không rời đối thủ.
“Đến đây,” nàng nói khẽ. “Ta sẽ mở cửa, nhưng không bằng máu.”
Bản lề mới bật kêu: cộc.
Trên bầu trời xa lắc, nơi Nhân Giới, cơn mưa đầu tiên sau ba tháng hạn rơi xuống bờ ruộng nứt nẻ. Tiếng trẻ con cười chạy dưới mưa. Tiếng chuông đình ngân.
Ở đáy Giếng Trấn Giới, Chương 3 khép lại như một nhịp thở dài. Nhưng cơn bão của Ý chí mới chỉ bắt đầu.