Cánh cửa rền vang.
Tiếng kim loại cọ gỗ kéo dài như tiếng thở của vũ trụ đang rạn nứt. Hơi lạnh bốc lên từ khe hở, pha mùi sắt, mùi đất và mùi linh hồn bị đốt. Từng giọt nước đen nhỏ xuống từ trần, mỗi giọt chạm đất lại nở ra thành một chữ mờ: TỘI.
Lạc Vi đứng giữa tâm xoáy của Giếng Trấn Giới, áo trắng dính máu, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm. Ánh sáng lam từ thân kiếm chiếu lên gương mặt nàng, tạo thành quầng sáng mờ như hào quang của người sắp hóa thần.
Phía trước, Hộ Giới Thần dần hoàn hình. Hắn không có khuôn mặt, chỉ có chiếc mặt nạ bạc khắc trăm con mắt nhắm nghiền. Từng cánh tay mọc ra từ lưng hắn như rễ cây, quấn quanh thân thể tựa như mạng nhện sống.
“Trụ Kiếm,” giọng hắn trầm, nặng, đục như đá lăn dưới vực sâu. “Ngươi nghĩ cắm mình vào cửa là xóa được tội phản nghịch sao?”
Lạc Vi siết chặt chuôi kiếm. Thanh kiếm khẽ rung, ánh lam lan ra như lời đáp. “Ngươi có thể quên,” nàng thì thầm, “nhưng ý chí của ngươi thì vẫn nhớ.”
Hộ Giới Thần bật cười, tiếng cười không có cảm xúc, vang vọng giữa vô tận:
“Ta là ý chí của hắn – là khát vọng muốn đập vỡ trật tự. Ta tồn tại để chống lại sự khuất phục. Ngươi định ngăn ta bằng thứ máu yếu đuối của loài người ư?”
“Không phải máu.” Lạc Vi ngẩng đầu, ánh mắt phản chiếu lửa lam. “Bằng nhận thức.”
Nàng nhấc chuôi kiếm, và mặt đất nổ tung. Ánh sáng lam vọt lên như những cột gió, xé tan sương đen. Từng mảnh gỗ từ cánh cửa cũ rơi xuống, biến thành những ký tự sáng, bện quanh thân nàng như những sợi chỉ của nghi lễ mới.
Nơi ấy, nghi thức bằng sự thật đang vận hành – nghi thức không cần hiến sinh, mà cần một người biết.
“Thần Vũ nói đúng.” – Lạc Vi nhắm mắt, giọng nàng hòa trong tiếng gió. – “Ta không hiến mạng. Ta chỉ mở mắt.”
Cánh cửa bật mở một khe, ánh sáng trắng tràn ra như hàng triệu linh hồn vỡ tung. Hộ Giới Thần gầm lên, sáu cánh tay vung mạnh, từng luồng gió đen phóng tới. Mỗi đợt va chạm khiến nền đá nứt toác, tro bụi xoáy lên thành bão.
Lạc Vi bị hất lùi. Máu từ khóe miệng trào ra, nhưng nàng vẫn không buông chuôi kiếm. Ánh lam từ kiếm truyền vào tay nàng, lan đến trái tim – và trong tích tắc, nàng nghe thấy một giọng nói xa xăm:
“Đừng sợ, ta ở đây.”
Tần Khương.
Không phải thân thể, mà là linh hồn ẩn trong Trụ Kiếm, đang hòa cùng ánh sáng. Nàng cắn môi, hít sâu. “Nếu ngươi vẫn ở đây… ta không thể ngã.”
Nàng xoay người, dựng kiếm chặn luồng gió kế tiếp. Hai nguồn lực – một lam một đen – va vào nhau, tạo ra tiếng nổ vang khắp tầng Giới. Lửa lam trùm lấy gió đen, và trong khoảnh khắc ấy, bầu trời trên Nhân Giới nhuộm đỏ.
Từ những ngôi đền bỏ hoang, các pho tượng thần rạn nứt, ánh sáng từ đôi mắt chúng biến mất, thay bằng bóng nước mưa đang rơi.
Dân gian reo hò – sau ba tháng khô hạn, nước đã đổ xuống. Nhưng không ai biết rằng, giọt mưa kia mang vị mặn của máu và ký ức.
Trong Giới Thứ Ba, trận chiến tiếp diễn.
Hộ Giới Thần cắm hai tay xuống đất, toàn bộ không gian rung chuyển. Từ bốn phương, hàng nghìn bóng đen hình người bò ra khỏi khe nứt, chúng là những tín đồ chết, từng cầu khấn các thần cũ bằng nghi lễ hiến sinh. Mỗi kẻ đều không còn mắt, chỉ có lưỡi dài quấn quanh cổ tay, lê từng bước về phía Lạc Vi.
Nàng rút Trụ Kiếm khỏi bản lề, máu lam từ vết thương trên lòng bàn tay chảy theo thân kiếm. Nàng quét một vòng – ánh sáng xanh cuộn lên như sóng. Nhưng số lượng quá nhiều.
Từng bóng đen vồ tới, móng tay sắc xuyên qua áo nàng, kéo mạnh. Một bàn tay khác tóm lấy cổ nàng.
“Ngươi muốn cứu thế giới?” – tiếng Hộ Giới Thần vang dội, – “Thế giới này không cần cứu! Nó cần quỳ!”
Lạc Vi cười lạnh, nước mắt pha máu lăn trên má.
“Ta đã từng quỳ,” nàng nói, “và trời không mưa.”
Một luồng sáng lam bùng nổ từ giữa ngực nàng, xé toạc đám tín đồ. Từ trong ánh sáng, hình hài của nàng thay đổi – tóc dài tung bay, phần áo trắng nhuộm xanh, trên trán hiện lên một ấn ký hình giọt nước. Đó là dấu ấn của Người Giữ Cửa.
Giọng Tần Khương vang trong đầu nàng, trầm ấm như khói:
“Giới cần một người đứng giữa, không phải cúi xuống hay bước lên. Hãy giữ vững chân.”
Nàng giơ kiếm, mũi kiếm chạm đất. Ánh sáng lam lan ra, dựng thành vòng kết giới. Từng bóng đen chạm phải liền hóa tro.
Hộ Giới Thần gầm, nứt toác mặt nạ, để lộ bên trong – không phải gương mặt quỷ, mà là chính Tần Khương.
“Không…” – Lạc Vi thở ra, lùi một bước. – “Không thể nào.”
“Ngươi nghĩ ngươi giữ hắn lại ư?” – Hộ Giới Thần bật cười. – “Không, ngươi chỉ giữ lại vỏ trống. Hắn là ta, ta là ý chí của hắn. Ngươi đang chiến đấu với chính phần hắn muốn tồn tại.”
Nàng nghẹn giọng. Kiếm trong tay run nhẹ, ánh lam nhạt đi. “Nếu vậy… để ta gánh cả hai.”
Nàng lao lên, chém ngang. Kiếm lam va vào tay đen, tia sáng bắn tung như pháo hoa trong đêm vô tận. Mỗi nhát chém, mỗi hơi thở, đều như rút cạn sinh lực nàng. Nhưng ánh sáng trong mắt nàng không tắt.
Hộ Giới Thần rống lên. “Ngươi nghĩ có thể gánh nổi ý chí của thần sao?”
“Không,” nàng đáp, – “ta chỉ có thể thương xót nó.”
Một đường kiếm cuối cùng.
Ánh sáng lam xuyên qua ngực hắn. Cả thân thể khổng lồ run lên, rồi vỡ ra từng mảnh như tro rơi. Mặt nạ bạc rơi xuống đất, phát âm thanh nhỏ xíu – tiếng kim loại cũ cuối cùng chạm nền.
Giới Thứ Ba rung động dữ dội. Mặt đất nứt ra, ánh sáng trắng phun lên, xóa dần mọi vết đen. Cánh cửa phía sau Lạc Vi khép lại, nhưng không hoàn toàn; nó để hở một khe nhỏ – vừa đủ cho gió đi qua.
Nàng khuỵu xuống. Hơi thở yếu dần.
Bàn tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, cảm nhận hơi ấm còn sót lại.
“Ta không quên ngươi đâu.”
Giọng nàng nhỏ dần. Giới Thứ Ba sáng dần lên như bình minh đang đến.
Ở Nhân Giới, trong ngôi làng nhỏ, mưa rơi dày đặc. Trẻ con hò reo, người lớn cúi đầu tạ ơn. Một cụ già ngẩng lên nhìn trời, thấy giữa mưa, có hình bóng một người con gái mặc áo trắng mờ dần giữa giọt nước.
“Thần Mưa đã trở lại,” ông lão nói.
Nhưng đó không còn là Thần Mưa xưa kia. Đó là Lạc Vi – người từng bị hiến tế cho thần, nay trở thành người giữ cho thần và người không còn nợ máu.
Tại đỉnh núi phía xa, Thần Vũ đứng dưới cơn mưa mới, ánh mắt xa xăm.
Người khẽ nói, như gửi cho cả hai linh hồn đã nằm dưới đáy Giới:
“Cửa đã đổi bản lề. Giới mới đã sinh. Nhưng mưa nào rồi cũng sẽ cạn, và niềm tin nào rồi cũng sẽ đổi. Hãy chuẩn bị, bởi ngày Cân Bằng sẽ lại đến.”
Trong Giới Thứ Ba, Lạc Vi tỉnh lại.
Không còn máu, không còn bóng đen – chỉ có biển sáng bao la. Nàng đứng trên mặt nước phản chiếu vạn vầng sao. Ở giữa không trung, thanh Trụ Kiếm cắm nghiêng, thân kiếm tỏa sáng nhẹ.
“Ngươi ngủ lâu quá,” giọng quen thuộc vang lên.
Nàng quay lại. Một người đàn ông trẻ đứng đó, tay cầm chiếc mặt nạ bạc vỡ làm đôi. Ánh sáng bao quanh hắn mờ ảo, không còn giáp, không còn kiếm – chỉ còn đôi mắt ôn hòa, trống rỗng như thể chưa từng biết quá khứ.
“Tần Khương…” nàng gọi, khẽ đến nỗi gió cũng không nghe.
Hắn nghiêng đầu, cười mỉm. “Ta đoán… đó từng là tên ta?”
Trái tim nàng siết lại. “Ngươi không nhớ gì sao?”
“Không.” Hắn nhìn thanh kiếm. “Ta chỉ biết, mỗi khi ta chạm vào nó… tim ta bình yên.”
Nàng rưng rưng.
“Vậy thì…” nàng nói, cố giữ giọng bình tĩnh. “Hãy gọi nó là ‘kỷ niệm’. Và hãy nhớ, có người từng đặt tay lên chuôi kiếm cùng ngươi.”
“Ta sẽ nhớ.” Hắn gật đầu. “Dù không biết là ai.”
Lạc Vi mỉm cười.
Bầu trời Giới Thứ Ba mở ra lần nữa, nhưng lần này, không còn tím, không còn đen. Một màu lam trong suốt phủ xuống, mát như giọt sương đầu mùa. Những linh hồn từng trôi dạt trong rừng, từng khóc trong thành, từng rên trong tro bụi – giờ đều dần tan đi, hòa vào ánh sáng.
Giới Thứ Ba – giờ đây – không còn là nơi bị bỏ quên. Nó trở thành Giới Cân Bằng, nơi linh hồn về nghỉ, không cầu, không hiến, chỉ là trở về.
Lạc Vi quay lại, nhìn vào giếng cũ. Dòng nước giờ đã trong như thủy tinh, phản chiếu khuôn mặt nàng và một gương mặt khác, đứng bên – không phải Hộ Giới Thần, không phải Tần Khương – mà là hình bóng của chính nàng trong những kiếp trước.
“Ngươi đã hoàn thành,” bóng ấy nói, giọng hiền hòa. “Nhưng cửa vẫn chưa đóng.”
“Ta biết.”
“Ngươi định ở lại?”
“Phải. Cho đến khi thế giới không cần ta nữa.”
Bóng kia mỉm cười, rồi tan vào gió.
Trên cao, Thần Vũ khẽ vung tay, mưa tan, nắng chiếu. Người khẽ nói:
“Thần đã mất, Người Giữ Cửa thay thế. Thế giới vẫn quay, vì có kẻ dám biết.”
Nhiều năm sau.
Tại nhân gian, người ta vẫn kể về “Nữ tế trắng” đã cứu thế giới khỏi nạn hạn hán.
Mỗi mùa mưa đến, giữa cơn mưa, có ai đó thấy bóng một người con gái đứng giữa đồng, tay cầm thanh kiếm lam, tóc dài bay theo gió, miệng mỉm cười rất khẽ.
Người ta gọi đó là Hồn Của Mưa.
Còn ở Giới Cân Bằng, thanh kiếm lam vẫn cắm giữa dòng sáng, phát ra âm thanh rất khẽ – như tiếng người đang thì thầm đáp lại bàn tay ai đó vừa chạm lên chuôi kiếm.