Sáng hôm sau, trời trong xanh sau cơn mưa đêm qua, Linh mở cửa ban công, hít một hơi thật sâu để bắt đầu ngày mới. Tiếng chim hót và mùi hương của hoa hồng từ ban công Huy bên cạnh khiến cô cảm thấy bình yên. Linh quay xuống, định chuẩn bị bữa sáng cho mình và chú mèo Blackie, thì phát hiện Blackie… không ở đâu cả.
“Blackie? Cậu đâu rồi?” Linh hốt hoảng, chạy khắp nhà gọi tên chú mèo. Nhưng chỉ có tiếng xào xạc của chăn gối và mấy tờ báo bay tung trong gió. Tim cô bắt đầu đập nhanh: “Không thể nào… cậu đi đâu rồi?”
Trong khi Linh hốt hoảng, Huy tình cờ bước ra ban công, cầm tách cà phê: “Sáng sớm mà hốt hoảng thế? Có chuyện gì vậy?” Anh nhìn thấy Linh chạy đi chạy lại, trông vừa đáng yêu vừa… khó xử.
Linh quay lại, giọng run run: “Blackie… cậu ấy… cậu ấy biến mất!”
Huy nheo mắt, vừa nghi ngờ vừa tò mò: “Mất tích hả? Chắc cậu mèo nhỏ tinh nghịch này lại chạy sang nhà tôi rồi.”
“Anh… sao anh biết?” Linh nghi ngờ, nhưng trong lòng cảm thấy một niềm hy vọng le lói.
Huy cười, hạ tách cà phê xuống: “Nhìn là biết. Blackie là kiểu mèo lén lút, thích phá phách. Nó đi đâu đó… chắc chắn là lén lút tìm đồ ăn hoặc thám hiểm hàng xóm.”
Linh thở dài, vừa lo lắng vừa hơi xấu hổ: “Anh… giúp em tìm đi, được không?”
Huy gật đầu: “Được thôi. Chúng ta sẽ tổ chức chiến dịch tìm mèo.”
Và thế là, hai người bắt đầu cuộc “săn lùng” Blackie. Huy mang theo đèn pin dù trời sáng, Linh mang túi thức ăn và một ít đồ chơi của mèo. Họ đi khắp hành lang, gọi tên Blackie, vừa đi vừa cười khúc khích vì những trò tinh nghịch của mèo.
“Blackie, cậu đâu? Ra đây mau!” Linh gọi, giọng vừa lo vừa ngại.
“Chắc nó đang trốn đâu đó, như thể biết chúng ta đang săn lùng nó vậy,” Huy cười, ánh mắt nhìn Linh lấp lánh một sự tinh nghịch khó tả.
Huy và Linh đi xuống tầng trệt, hỏi vài người hàng xóm: “Có ai thấy mèo màu đen, một đốm trắng trên trán không?”
“À, có. Tôi thấy nó chạy vào nhà hàng xóm kia kìa,” một bà lão trong khu trả lời.
Linh vừa mừng vừa lo: “Nhanh lên thôi!”
Huy nắm lấy tay Linh: “Đi nào. Cẩn thận chân, đừng trượt như hôm trước nhé.”
Linh đỏ mặt, nép vào tay anh, nhưng vẫn cố đi theo. Chỉ một phút sau, họ tới nhà Huy và phát hiện Blackie đang trèo lên cây nhỏ trong sân. Chú mèo nhìn họ, như thách thức: “Ha ha, bắt được tao không nào?”
Huy nheo mắt, vừa buồn cười vừa bực: “Thật là… một tên tinh quái.”
Linh giơ tay ra gọi: “Blackie, xuống ngay! Đừng trèo cao quá kẻo té đấy!”
Blackie nhảy xuống, nhưng lại chạy sang sân nhà Huy, trốn sau bụi cây. Linh thở dài: “Anh… em không đuổi theo được, anh phải giúp em.”
Huy cười, chạy tới, hạ người xuống, tay dang ra dụ mèo: “Blackie, ra đây, tao có đồ ăn ngon nè!”
Linh đứng nhìn, không biết phải làm gì ngoài việc… cười vì cảnh tượng trông vừa hài hước vừa đáng yêu: Huy cúi xuống, mắt sáng lên, còn Blackie thì tinh nghịch nhảy từ bụi cây này sang bụi cây khác.
Sau vài phút vật lộn, Huy kịp thời ôm Blackie vào lòng, còn Linh đứng cạnh, hai tay ôm nhau vì vừa mừng vừa mệt: “Thật là… anh… anh giỏi quá!”
Huy nhìn Linh, ánh mắt dịu dàng: “Không phải chỉ tôi giỏi đâu, cô giúp đỡ nhiều lắm đó chứ.”
Linh đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em chỉ đứng nhìn thôi mà.”
Huy thở dài, vẫn cười: “Dù sao cũng được… miễn là Blackie an toàn.”
Sau khi đưa Blackie trở về nhà, Linh ngồi xuống ghế, lòng bỗng dưng thấy ấm áp. Huy đứng cạnh, tay vẫn cầm đèn pin, ánh mắt dõi theo cô. Không khí giữa họ bỗng dưng trở nên yên lặng, nhưng dễ chịu.
“Anh… cảm ơn anh rất nhiều,” Linh nói, giọng run run.
Huy gật đầu: “Không có gì. Tôi… thích nhìn cô cười hạnh phúc.”
Linh đỏ mặt, quay đi, trong lòng xao xuyến kỳ lạ. Blackie nhảy lên ghế, dụi đầu vào Linh, như thể thầm hiểu cảm xúc của chủ.
Huy cười, nhìn cảnh tượng ấy: “Cậu mèo này thật… biết cách tạo tình huống.”
Linh nheo mắt: “Anh… anh cũng biết cười… đúng không?”
Huy nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Ừ… nhưng tôi chỉ cười khi… cô vui.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, cả hai không nói gì, chỉ nhìn nhau và Blackie. Linh cảm nhận một cảm giác bình yên lạ thường, tim bỗng nhói nhẹ. Huy cũng vậy, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
Sau sự kiện thú cưng bị lạc, mối quan hệ giữa Linh và Huy trở nên gần gũi hơn. Họ không chỉ là hàng xóm nữa, mà bắt đầu quan tâm nhau một cách chân thành. Mỗi hành động, mỗi lời nói đều trở nên ý nghĩa, dù nhỏ nhặt, dù vụng về.
Khi chiều đến, Linh ngồi bên ban công, nhìn Huy đang tưới cây ở nhà bên cạnh, lòng bỗng nhiên thấy nhẹ nhàng. Cô mỉm cười, nghĩ: “Có lẽ… đây là khởi đầu cho một điều gì đó đặc biệt.”
Huy nhìn Linh từ xa, nụ cười nhếch môi: “Chắc chắn… sẽ còn nhiều chuyện vui nữa. Và lần sau, tôi sẽ không để Blackie… chạy đi đâu nữa đâu.”
Ngày hôm đó, dù trời mưa, dù có những phút giây căng thẳng khi tìm Blackie, nhưng Linh cảm nhận rõ ràng một điều: trái tim cô đã rung động, không chỉ vì Huy, mà còn vì những khoảnh khắc bình dị, hài hước, và ngọt ngào bên anh.
Và từ khoảnh khắc Blackie an toàn trở về nhà, mối quan hệ giữa hai người hàng xóm vụng về nhưng chân thành ấy… đã chính thức bước sang một chương mới.