Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên căn hộ của Linh, đánh thức cô từ giấc ngủ. Tiếng chim hót, mùi cà phê thoang thoảng từ ban công nhà Huy, và đặc biệt là Blackie, chú mèo tinh nghịch đang nhảy nhót trên ghế, khiến Linh bừng tỉnh. Cô ngồi dậy, kéo rèm ra, và vô tình nhìn thấy Huy đang tưới cây trên ban công đối diện.
Huy mặc áo phông trắng, quần jean, tay cầm bình tưới, ánh mắt chăm chú nhìn những chậu cây. Linh nheo mắt, tự nhủ: “Anh này… sao lúc nào cũng đẹp trai một cách khó chịu thế nhỉ?” Nhưng rồi cô lắc đầu, cố gắng tập trung vào công việc sáng của mình.
Nhưng không khí bình yên ấy nhanh chóng thay đổi. Khi Linh ra ban công để phơi quần áo, một cơn gió nhẹ thổi bay chiếc khăn tắm sang phía ban công Huy. Chiếc khăn quấn quanh lan can, lủng lẳng như một lá cờ nhỏ giữa hai căn hộ.
“Ôi trời… Blackie ơi, cứu em với!” Linh hét lên, vừa cười vừa hoảng hốt. Cô nhảy lên, cố gắng kéo khăn lại, nhưng vẫn bị gió thổi bay ra xa hơn.
Huy nhìn thấy, nhíu mày, rồi bật cười: “Cô làm cái gì mà chiếc khăn bay như thế? Tôi tưởng ban công của tôi là nơi yên bình mà!”
“Anh… giúp em với!” Linh năn nỉ, giọng pha chút bực bội nhưng cũng đầy hài hước.
Huy lắc đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch: “Không, tôi sẽ giữ chiếc khăn này làm… chiến lợi phẩm. Nếu muốn lấy lại, cô phải đánh đổi một điều gì đó.”
Linh trợn mắt: “Điều gì cơ? Anh mà dám giữ khăn của em thì…” Cô giả vờ giận dữ, nhưng trên môi lại lấp ló nụ cười.
Huy giơ tay: “Hợp đồng chiến tranh ban công số một: Nếu cô muốn lấy lại khăn, phải… chơi trò ‘thi đua tưới cây’ với tôi.”
Linh nhíu mày, nhưng rồi bật cười: “Thi đua tưới cây à? Anh… thật là… trẻ con quá!”
“Đúng, nhưng trẻ con kiểu đáng yêu,” Huy đáp, ánh mắt tinh nghịch.
Và thế là, một “cuộc chiến ban công” chính thức bắt đầu. Cả hai ra sức tưới cây, nhưng không phải theo cách bình thường. Họ cố tình “phá” nhau: Huy hướng vòi nước về phía Linh, làm cô giật mình nhảy tránh; Linh lại nắm chậu cây, làm nước bắn ngược vào Huy.
Tiếng cười vang khắp hành lang, khiến Blackie cũng nhảy nhót theo. Một người hàng xóm già đi qua, nhìn thấy cảnh tượng, lắc đầu cười: “Hai người này, không phải đang đánh nhau mà… đang yêu nhau đó sao?”
Linh vừa cười vừa hét: “Anh… dừng lại ngay!” Nhưng khi nhìn Huy, ánh mắt cô bỗng mềm lại. Dù bị ướt nước, tóc rối bù, nhưng Huy trông thật… đáng yêu, khiến Linh không nỡ giận lâu.
Huy thì thầm: “Cô cười rồi kìa. Thật là… phiền phức nhưng cũng dễ thương.”
Linh đỏ mặt, quay đi, nhưng không rời khỏi ban công. Cô lấy một vòi nước nhỏ, bí mật nhấn, nước bắn tung tóe vào Huy. Huy kêu lên, giật mình, rồi chạy ra phía sau ban công để tránh. Nhưng Linh nhanh nhẹn, nhắm nước thẳng vào chân anh, khiến Huy giậm chân cười phá lên: “Ôi trời… cô này… có phải muốn giết tôi không?”
“Không! Em chỉ muốn trả thù anh thôi!” Linh đáp, giọng cười khúc khích.
Cả hai chạy quanh ban công, nhấn vòi, tránh nước, la hét và cười vui vẻ. Những hành động vụng về, hài hước ấy lại khiến trái tim cả hai rung động một cách lạ thường.
Sau một hồi, cả hai mệt nhoài, ngồi xuống trên lan can, tóc rối, quần áo ướt, nhưng mắt vẫn nhìn nhau cười. Linh thở dốc: “Anh… sao mà… vui tính quá vậy?”
Huy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vui tính thì tốt hơn buồn bực chứ. Hơn nữa… chơi với cô thật vui.”
Linh nghe vậy, tim đập nhanh, nhưng cố gắng trêu lại: “Vui? Tôi thì thấy… anh làm tôi vừa tức vừa cười!”
Huy nhếch môi, nghiêng đầu: “Ừ, tức là… quan tâm đó.”
Linh đỏ mặt, quay đi, nhưng trong lòng rộn ràng. Cả hai ngồi đó một lúc, lặng yên, chỉ nghe tiếng gió, tiếng chim, và Blackie nhảy lên ghế gần đó, mắt nhìn họ như chứng kiến mọi chuyện.
Nhưng cuộc chiến chưa dừng lại. Khi Linh định lấy khăn tắm về, Huy bất ngờ giơ tay chặn lại: “Đợi đã… nếu muốn lấy khăn, phải hứa sẽ… cùng tôi chăm sóc những chậu cây mỗi sáng.”
Linh trợn mắt, nhưng rồi mỉm cười: “Chơi trò này chắc tôi sẽ… trêu anh lại thôi.”
Huy cười lớn: “Thế thì tốt. Cuộc sống mà… phải có chút vui nhộn.”
Sau khi lấy lại khăn, cả hai cùng nhau tưới nốt những chậu cây còn lại, không còn ai trêu chọc ai nữa. Nhưng không khí giờ đây khác hẳn: đầy ấm áp, gần gũi, pha chút lãng mạn tinh tế. Mỗi hành động, dù nhỏ, đều khiến trái tim cả hai rung động.
Khi bữa trưa đến gần, Linh đứng trong bếp chuẩn bị cơm, Huy đứng ở ban công nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng. Linh thầm nghĩ: “Không biết từ khi nào… tôi lại thấy thích thú khi nhìn Huy như vậy.”
Huy cũng lặng nhìn Linh, nụ cười nhếch môi: “Cô gái này… thật khó đoán, nhưng lại khiến tôi muốn quan tâm mỗi ngày.”
Chiều đến, khi ánh nắng chiếu xiên qua tường, cả hai ngồi trên ban công, Blackie nhảy lên lòng Linh, Huy đặt tay lên lan can gần cô, ánh mắt nhìn nhau dịu dàng. Linh thấy tim mình nhói nhẹ, nhận ra rằng những trò trêu chọc, những cuộc chiến ban công vụng về ấy… chính là những khoảnh khắc ngọt ngào, khiến cô bắt đầu rung động thật sự với Huy.
Và từ khoảnh khắc ấy, hai người hàng xóm vụng về, hài hước, nhưng chân thành… đã tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ. Những cuộc chiến nhỏ nhặt, những trò đùa ngớ ngẩn… lại trở thành cầu nối, kéo họ đến gần nhau hơn, để tình cảm ngọt ngào nảy nở từ những chi tiết đời thường.
Chiều tối buông xuống, Linh nhìn Huy thu dọn bình tưới, lòng nhủ: “Có lẽ… sẽ còn nhiều ‘cuộc chiến’ nữa, nhưng tôi… tôi không thấy mệt chút nào.”
Huy nhìn Linh, nụ cười nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Cô sẽ thấy… với tôi, mỗi ngày bên nhau đều là trò vui bất tận.”
Và như thế, ban công nhỏ giữa hai căn hộ đã trở thành chiến trường của những nụ cười, những trò trêu chọc và cả những rung động ngọt ngào, khởi đầu cho một tình yêu đời thường nhưng đầy màu sắc.