thiên sứ nhà bên

Chương 5: Bữa sáng bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác dễ chịu hiếm thấy. Ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên bàn học, tràn vào căn phòng nhỏ. Blackie, chú mèo tinh nghịch, nhảy lên giường, dụi đầu vào cô. Linh mỉm cười, vuốt ve chú, rồi ngồi dậy, kéo rèm ra, nhìn sang ban công nhà Huy đối diện. Anh đang tưới cây, giống như một bức tranh sống động của buổi sớm mai.

Linh thầm nghĩ: “Sao lúc nào anh cũng khiến mình khó chịu mà cũng thích thú thế nhỉ?” Nhưng cô chưa kịp rời mắt, thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Tin nhắn từ Huy:

"Sáng nay có bữa sáng bất ngờ, xuống lấy nhé."

Linh nhíu mày, lòng bối rối: “Bữa sáng bất ngờ? Huy… anh ấy lại định làm trò gì đây?” Nhưng sự tò mò chiến thắng, cô nhanh chóng mặc quần áo gọn gàng, chạy xuống sân.

Khi xuống tới tầng trệt, Linh bất ngờ thấy Huy đang đứng trước bàn nhỏ đặt ngoài sân, trên đó là một bữa sáng đơn giản nhưng ấm cúng: bánh mì, trứng, cà phê, và một bình sữa nóng. Huy nhìn cô, nở nụ cười nhếch môi: “Sáng nay… tôi làm bữa sáng. Hy vọng cô sẽ thích.”

Linh trợn mắt, vừa bực vừa ngạc nhiên: “Anh… tự tay làm hả? Chắc… sẽ… thất bại mất thôi.”

Huy nhún vai: “Nếu thất bại, cô cũng đừng trách tôi. Nhưng tôi muốn… thử làm điều gì đó cho cô.”

Linh đỏ mặt, không biết phải nói gì. Cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống, mắt lấp lánh tò mò và háo hức.

Trong khi Linh quan sát, Huy bận rộn tráng bánh mì, chiên trứng, khuấy cà phê. Dù còn vụng về, nhưng cách anh chăm chú, ánh mắt nghiêm túc, khiến Linh cảm thấy ấm áp khó tả. Blackie nhảy lên ghế, mơ màng nhìn hai người, như muốn chứng kiến mọi khoảnh khắc.

Khi Huy đưa bữa sáng cho Linh, cô cảm thấy tim mình đập nhanh. “Anh… anh nấu trông… cũng được đó,” Linh thốt lên, vừa khen vừa ngại.

Huy mỉm cười: “Được cũng là nhờ cô thôi. Cô giúp tôi học cách nhớ món cô thích mà.”

Linh đỏ mặt, cười khúc khích: “Anh… làm quá kìa.”

Họ bắt đầu ăn sáng cùng nhau. Không khí giản dị, nhưng từng cử chỉ nhỏ, từng ánh mắt trao nhau đều khiến trái tim Linh rung động. Cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế từ Huy qua từng hành động: đỡ bát khi Linh lấy trứng, rót cà phê cho cô, và đôi khi là ánh mắt lấp lánh đầy ý nhị.

Ăn xong, Huy rửa bát, còn Linh dọn bàn. Khi Linh định quay lại, Huy chặn đường: “Đợi đã… hôm nay chúng ta sẽ… làm việc nhóm.”

“Việc nhóm gì?” Linh ngạc nhiên, nghi ngờ ánh mắt anh.

Huy nhếch môi: “Dọn dẹp sân vườn chung. Tôi thấy hôm qua ban công cô khá bừa bộn, và tôi… muốn chúng ta cùng nhau chăm sóc.”

Linh nhíu mày, nhưng rồi bật cười: “Anh… thật là… biết cách gây bất ngờ.”

Và thế là, họ bắt đầu “công việc nhóm” trong sân. Huy tưới cây, Linh nhặt lá khô, rồi cả hai cùng nhau xếp lại chậu hoa, lau lan can, và chăm sóc những bồn cây nhỏ xinh. Trong quá trình làm việc, họ trò chuyện đủ thứ: từ công việc, sở thích, đến những kỷ niệm vụng về ngày trước.

“Anh… nhớ hôm tôi ngã cầu thang không?” Linh cười, ánh mắt lấp lánh.

“Nhớ chứ. Lần đầu tiên tôi thấy cô gái cao gầy nhưng lại vụng về một cách đáng yêu như vậy,” Huy trả lời, ánh mắt dịu dàng.

Linh đỏ mặt, cúi xuống nhặt lá cây. “Anh… thật sự biết cách nói để người khác đỏ mặt.”

Huy cười: “Cô không thấy vui sao?”

“Vui… nhưng cũng bối rối,” Linh thổ lộ, không giấu được sự rung động trong lòng.

Blackie nhảy quanh, như tiếp thêm năng lượng cho cả hai. Chú mèo tinh nghịch, đôi khi chen vào giữa họ, làm nước từ bình tưới bắn tung tóe lên người Huy, khiến anh kêu lên cười phá. Linh cũng không kìm được cười, đứng nép phía sau, mắt lấp lánh niềm vui.

Huy quệt nước trên mặt, nhìn Linh: “Cô cười rồi kìa. Cứ như vậy tôi sẽ làm trò vui này mỗi ngày luôn.”

Linh đỏ mặt, vừa tức vừa thích thú: “Anh… sao lại có thể tinh quái như vậy?”

Họ cùng nhau hoàn thành công việc, sân vườn sạch sẽ, chậu hoa tươi tắn. Không khí trở nên ấm áp, bình yên, như thể mọi căng thẳng, vụng về, hay bối rối đều tan biến.

Sau khi xong, Huy ngồi xuống ghế, nhìn Linh: “Cô biết không, những khoảnh khắc như thế này… khiến tôi thấy vui và hạnh phúc.”

Linh ngồi cạnh, tim bỗng nhói nhẹ: “Em cũng vậy… cảm giác thật… bình yên.”

Huy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Nếu vậy… mỗi sáng, tôi sẽ cố gắng làm bữa sáng bất ngờ, để cô có cảm giác vui vẻ trước khi đi làm.”

Linh đỏ mặt, nhìn xuống bữa sáng còn lại trên bàn: “Anh… anh biết cách làm trái tim người khác rung rinh thật.”

Huy nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Tôi chỉ muốn cô hạnh phúc. Còn tôi… hạnh phúc khi thấy cô vui.”

Khoảnh khắc yên tĩnh trôi qua, chỉ còn tiếng chim hót, tiếng gió nhè nhẹ, và Blackie nằm cuộn tròn bên cạnh. Linh nhận ra rằng… tình cảm của cô với Huy không còn đơn thuần là hàng xóm. Nó đã trở thành một mối quan tâm đặc biệt, ngọt ngào, và ấm áp.

Buổi sáng ấy, bữa sáng bất ngờ, công việc nhóm vụng về, trò đùa tinh nghịch… tất cả đều trở thành những kỷ niệm đáng nhớ, khắc sâu trong trái tim Linh và Huy. Họ nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đến từ những điều to lớn, mà chính từ những hành động đời thường, những cử chỉ nhỏ nhặt, nhưng chân thành.

Khi Linh chuẩn bị lên làm việc, Huy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô đi làm đi… nhưng nhớ rằng… tôi sẽ luôn làm những điều nhỏ nhặt để cô mỉm cười mỗi ngày.”

Linh mỉm cười, cảm giác tim bỗng ấm áp: “Em… biết rồi. Cảm ơn anh.”

Và từ bữa sáng bất ngờ ấy, mối quan hệ giữa Linh và Huy chính thức bước sang một chương mới – nơi tình cảm bắt đầu nảy nở từ những hành động đời thường, những trò tinh nghịch, và những khoảnh khắc ngọt ngào khó quên.

Chiều hôm đó, khi Linh ngồi bên ban công, nhìn Huy tưới cây, cô tự nhủ: “Có lẽ… đây chính là tình yêu đời thường, bình dị nhưng đầy rung động.”

Huy, đứng đối diện, ánh mắt nhìn Linh dịu dàng: “Mỗi ngày bên cô… đều là ngày đáng nhớ. Và tôi muốn… giữ mãi cảm giác này.”

Blackie nhảy lên lan can, như chứng kiến tất cả, cả ba cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đời thường nhưng ngập tràn tình cảm – mở ra một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn, và hài hước, nơi hai trái tim vụng về tìm thấy nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×