Thiên Tài Tướng Sư

Chương 17: Chương 17


trước sau

Thiên Tài Tướng sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 17: Âm Dương.

Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê Truyện

Sư phụ không đồng ý, Diệp Thiên cũng không có cách nào khác, hơn nữa “Mai rùa” trong đầu cũng không phải dùng thường xuyên, Diệp Thiên đành cắn răng đồng ý, cùng lắm là tiếp tục ở trên giường nằm vài ngày thôi.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Liêu Hạo Đức mừng rỡ, vội vàng nói:
- Được, ông nhất định sẽ không trách cháu, đến lúc ông trở về nước, còn có thể mua cho cháu rất nhiều đồ chơi nước ngoài!

Phải biết rằng, việc này vốn là ông ta đến thỉnh giáo Diệp Thiên, tuy rằng đã xuất hịên một lão đạo sĩ tay nghề rất cao, nhưng người ta không muốn rời núi, có thể để cho Diệp Thiên đi một chuyến, tâm nguyện lần này tới coi như đạt được.

- Quách Tiểu Long, đi, chúng ta phải về thôi!

Tuy rằng phong cảnh Mao Sơn đẹp, nhưng Liêu Hạo Đức cũng không muốn ngây người thưởng thức thêm một giây, sau khi gọi cháu trai đến, nói:
- Tiểu Long, cháu đưa đồng hồ cho Diệp Thiên đi...

Phía trước Liêu Hạo Đức từng chú ý thấy, Diệp Thiên thường thường nhìn vào cái đồng hồ điện tử kia, trước mắt không biết làm thế nào biểu đạt tâm ý của mình, vì thế đã nghĩ đưa cho Diệp Thiên cái đồng hồ trước.

- Vâng, thưa ông!

Tuy rằng lòng Quách Tiểu Long tràn đầy không muốn, nhưng cũng không dám không nghe lời ông ngoại, đành đưa đồng hồ đeo tay cho Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, cho cậu!

- Tớ không cần, ông à, ông làm như vậy cháu không đi đâu!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nó rất thích đồng hồ của Quách Tiểu Long, nhưng trẻ con cũng có tự tôn, đồ chơi của người khác, Diệp Thiên không muốn.

- Được, được lắm! ông sai rồi! Chúng ta đi về trước...

Liêu Hạo Đức thấy mình nịnh trẻ con mà không được, cũng có chút xấu hổ, cười ha ha, nói:

- Phong Huống, Tiểu Long, Diệp Thiên muốn đến nhà chúng ta chơi, các cháu trở về không nên nói lung tung nhé!

- Ông à, ông cứ yên tâm đi...

Cháu ngoại của Liêu Hạo Đức quả thực thông minh, tuy rằng trong lòng không phục chuyện ông ngoại mời đứa trẻ con về để tìm mộ phần bà tổ, nhưng trên mặt cũng không bộc lộ chút gì.

Thôn Phong Gia ở phía tây chân núi Mao Sơn, cả thôn có hơn ba trăm gia đình, cũng coi là thôn khá lớn quanh vùng, từ sau khi cha của Liêu Hạo Đức rời đi, họ Liêu đã không còn mấy người, hiện tại chủ yếu là ba họ Phong, Trương và Quách.

Buổi chiều, hơn hai giờ, Liêu Hạo Đức dẫn Diệp Thiên và Quách Tiểu Long tản bộ lên đầu thôn, dọc đường đi ông lão chào hỏi cùng người trong thôn, nhìn thấy giống như là mang theo vãn bối đi du ngọan vậy.

Nhưng chỉ hơn mười phút sau khi Liêu Hạo Đức đi, Phong Huống và mấy chàng trai cường tráng, vội vàng lên chiếc xe ngựa đi theo, nếu có người nhìn kỹ, có thể phát hiện trên xe ngựa vải bạt cao cao gồ lên, ở phía dưới chẳng những có cái quan tài, mà còn lộ ra ngoài cuốc xẻng.

Ở bên cạnh một cây ngô đồng cạnh bờ ruộng, ba cái bóng một lứon hai bé đang đứng ở nơi đó, đúng là đám người Liêu Hạo Đức và Diệp Thiên.

- Diệp Thiên, tính từ cây hòe đầu thôn kia, nơi này vừa vặn sáu trăm bước, nhưng mộ phần của mẹ ông ngay cả cái ký hiệu cũng không có, cũng không thể phân biệt rõ là chỗ nào!

Bởi vì dòng dõi chính của gia đình chủ yếu đều đã đi khỏi đại lục, ngay cả chuyện mẹ qua đời, cũng là ông cậu giúp an táng, đã mấy chục năm qua đi, rất nhiều người già cả đã không còn, hơn nữa hơn mười năm vận động chính trị, cũng không ai dám đi sửa mộ phần, cho nên cũng không ai nói được rõ ràng, căn bản là không thể tra ra.

Diệp Thiên đứng ở bờ ruộng quan sát một lúc, sau đó, lấy từ trong túi xách trên lưng ra một cái la bàn, nói:
- Ông à, con thử tìm nhé!

La bàn trong tay Diệp Thiên nhìn qua có chút mạ vàng, nhưng nếu cẩn thận xem xét, có thể phát hiện, cả la bàn đều là do gỗ Tử Đàn tốt nhất chế thành.

Ở bên cạnh la bàn, có chút ánh sáng, kim cchỉ hướng ở giữa còn làm thành hình một con cá, sử dụng công nghệ rất tốt cố định ở trên la bàn.

Bởi vì thường xuyên bị người ta sử dụng, trên mặt la bàn lộ ra ngoài vẻ tang thương cổ kính.

- Diệp Thiên, la bàn của cháu chính là bảo bối đấy ...

Liêu Hạo Đức là người biết nhìn, trong nhà cũng sưu tầm không ít đồ cổ, nhìn qua cũng đủ biết đây đích thị là món đồ cổ.

Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, nói:
- Đó là đương nhiên, sư phụ giữ có phải nhữnh thứ bình thường đâu, nếu không phải lần này để cho cháu xuống núi, không chắc đã lấy ra nữa...

Trước kia Diệp Thiên nhìn thấy thứ này mới mẻ, từng hỏi mượn lão đạo sĩ chơi, nhưng bị lão đạo sĩ lên lớp và quở mắng một trận, nói là chờ mình chết mới có thể truyền cho nó, sau này Diệp Thiên hỏi, mới từ miệng lão đạo sĩ biết được tầm quan trọng của la bàn đối với một thầy tướng.

La bàn, có thể nói là bát cơm của thầy tướng, các vị sư phụ cũng chỉ trước khi lâm chung mới có thể đem vật tối quan trọng này và những bí quyết truyền từ đời này sang đời khác, truyền lại cho đệ tử đắc lực nhất.

Đồng thời la bàn cũng là một trong những vật thừa kế, sư phụ truyền pháp và những thứ khác cho đệ tử truyền từ đời này sang đời khác, liền chứng minh đem tâm huyết cùng kỳ vọng suốt đời giao cho đệ tử, bình thường trong đời sống chính là chuyện đem bát cơm giao cho đệ tử, hy vọng có thể tiếp tục phát huy.

Người Trung Quốc rất chú ý chuyện thừa kế, ngay cả phong thuỷ tướng thuật cũng là như thế.

Trước giải phóng, nếu hành tẩu giang hồ, thầy địa lý không được sư phụ truyền nghề lại, thì không có các dụng cụ quan trọng và kỹ xảo bí thuật của thầy mình, bình thường không được công nhận tư cách truyền nhân.

Đương nhiên, hiện đại bộ phận thầy tướng hành nghề, đều không được thừa kế gì, những người này cũng được xưng là “Bầu học”, nhưng cũng chỉ là nửa đường xuất đạo, hoặc là người tự học mà thành.

Thậm chí có một số người ngay cả “Bầu học” cũng không đạt được, chỉ cần tài ăn nói, hiểu được quan sát sắc mặt và ngôn ngữ như thế nào, tự mình mua vài cuốn sách xem xong, liền dám lên phố giúp người ta xem tướng, đây mười phần là bịp bợm.

Người không được sư phụ truyền lại, chỉ đơn giản tìm hiểu một ít về phong thuỷ, hoặc phong thuỷ mộ phần là có thể.

Nhưng lại không thể giúp người ta xem phong thuỷ đến nơi, bởi vì âm trạch phong thuỷ hại người, gây họa thảm thiết, lớn có thể dẫn tới diệt tộc, nhỏ thì thương vong, bình thường những thầy địa lý gà mờ này không dám coi thường.

Cho nên đừng nhìn Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, nếu nó thật sự muốn đến với nghề phong thuỷ tướng thuật, vai vế truyền thừa cao, chỉ e là ngoài lão đạo sĩ trên núi và hai người sư huynh ở nước ngoài, không còn người nào hơn được.

La bàn mà Diệp Thiên lấy ra cực kỳ phức tạp, nhiều đến hơn bốn mươi tầng, thiên địa hai tầng được coi là Tiên Thiên Bát Quái và Hậu Thiên Bát Quái, có hai mươi bốn kim chính, bảy mươi hai thuật pháp kinh văn bao bọc, đưa cho người ngoài xem, nhất định là choáng váng đầu óc, hoa mắt.

Nhưng xem âm trạch phong thuỷ, giúp người tìm kiếm mồ mả, chỉ cần dùng địa bàn là được, Diệp Thiên từ trong túi xách móc ra một tờ giấy, trên đó viết tên, ngày sinh tháng đẻ và ngày mất của mẹ Liêu Hạo Đức.

- Liêu Quách thị, người Cú Dung, Giang Tô, sống ở năm đầu Dân Quốc, mất năm 1952.

Cầm tờ giấy trầm tư một chút, Diệp Thiên lẩm bẩm tính toán trong miệng, hơn nữa cầm la bàn không ngừng đoán định phương vị, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trong mắt Liêu Hạo Đức, dường như có vài phần giống như phong thái đại sư.

Có điều Liêu Hạo Đức không biết, bản thân Diệp Thiên cũng không biết miệng đang nói đến những cái gì, bởi vì giờ phút này lực chú ý của nó, cũng không ở trên la bàn trong tay, mà toàn bộ đều tập trung ở cái “mai rùa” trong đầu.

Kỳ thật căn cứ những thông tin mà Liêu Hạo Đức cung cấp, Diệp Thiên cũng có thể suy diễn một chút, nhưng trong đầu đã có sẵn đáp án, nó không cố phí công đi làm cái chuyện vô bổ như sư phụ nó.

Khi đọc lên hai chữ “ Thuật Tàng”, mai rùa quả nhiên lại xuất hiện.

Nhìn thấy vật vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Diệp Thiên vẫn có vài phần không yên tâm, dù sao phong thuỷ tướng thuật là làm chuyện nghịch thiên, hơn nữa Diệp Thiên cũng từng nếm hậu quả của việc bị nguyên khí phản lại.

- Liều mạng vậy, cùng lắm tiếp tục trở về nằm thêm hai ngày...

Diệp Thiên cắn chặt răng, hạ quyết tâm, cũng không phải nó muốn giúp Liêu Hạo Đức lắm, đến nỗi dám nghịch thiên cải mệnh, không cần mạng.

Nhưng muốn làm cho nguyên khí của mình không bị thương tổn và có thể vận dụng tự nhiên, thì cần phải tìm được quy luật trong đó, chỉ dựa vào ý thì vô dụng, nhất định phải sử dụng, mới có thể phát hiện ra chỗ ảo diệu.

- Phong thuỷ...

Diệp Thiên đem lực chú ý đặt vào hai chữ “Phong thuỷ” trong “ Lục Thuật”, lập tức, hai chữ này phát sáng lên, đồng thời, Diệp Thiên đưa ra thông tin của Liêu Quách Thị, cũng thầm đọc một lần.

Hình thần bí mặt trên Mai rùa, đang tổng hợp rất nhanh, một đám ký hiệu Diệp Thiên xem mà không hiểu được hiện ra trước mắt, bỗng nhiên, cả mai rùa biến thành một dải sáng, tràn vào trong hai mắt của Diệp Thiên.

- Ôi ? Chẳng lẽ lại mở Thiên Nhãn sao?

Diệp Thiên chỉ cảm thấy đầu hơi hơi choáng váng một chút, vội vàng nhắm hai mắt lại, qua vài giây sau, mới chậm rãi mở ra.

Nhìn thấy không gian vốn nên có thứ gì đó khác thường không thay đổi, miệng Diệp Thiên thì thào lẩm bẩm:
- Âm dương nhị khí!

Vào thời khắc này, trong mắt Diệp Thiên, đầy đất cũng toàn là thân của cây ngô đồng, tựa hồ cũng tiêu mất hết, mà từng đám sương mù đang xoay tròn tụ họp lại, hiện ra trong mắt của nó.

Diệp Thiên biết, đây là âm khí, cũng được gọi là khí nhưng lại không giồng khí bình thường, “ Tầm long điểm huyệt”, cần phải tìm kiếm tâm điểm nơi âm khí hội tụ, đó chính là mộ phần.

Dựa theo thuyết pháp cổ nhân, người chết sau khi được hạ huyệt, chân khí trên người sẽ cùng âm khí kết hợp hình thành luồng khí, thông qua con đường trao đổi âm dương, ở trong bóng tối ảnh hưởng số mệnh thân nhân trên trần gian, như thế có thể phù hộ người thân được phúc lộc vui vẻ làm ăn, con cái được phúc.

Âm trạch dùng cho an táng tổ tiên, dương trạch dĩ nhiên là nơi ở cho người sống, có thể thấy rằng hai dòng khí âm dương trong phong thuỷ chiếm cứ địa vị lớn thế nào, cổ nhân gọi thầy địa lý hay còn gọi là thầy âm dương, ý nghĩa cũng là tương tự.

Còn về cách nói phong thuỷ vùng đất ở tốt có thể tạo phúc cho con cháu là thật là giả, với kiến thức của Diệp Thiên cũng không thể đưa ra quyết định, nhưng giờ phút này, nó lại là tin thuyết pháp hai dòng khí âm dương là có thật.

- Phong thuỷ tốt, xem ra Liêu Hạo Đức này được hưởng phúc của tổ tông ...

Nhìn thấy hai dòng khí âm dương trên mặt đất, Diệp Thiên không nhịn được thán một tiếng, đi theo lão đạo sĩ thời gian dài như vậy, tuy rằng đây là lần đầu tiên đi mà không có sư phụ, nhưng nó cũng biết phong thuỷ như thế nào mới có thể xưng là vùng đất quý.

Giờ phút này, ở trước mắt Diệp Thiên, không chỉ có âm khí đang tụ lại xoay tròn, đồng thời còn tản ra từng luồng nhiệt lượng dương khí, có nhiều chỗ âm dương lần lượt thay đổi, trong âm có dương, dương trong có âm, hòa quện, đã hình thành một vài hình ảnh kỳ diệu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!