Buổi sáng đầu tiên trong căn phòng trọ ọp ẹp, Minh Hoàng giật mình tỉnh giấc khi ánh nắng gắt xuyên qua tấm rèm cửa rách. Trần nhà loang lổ, chiếc quạt kêu kẽo kẹt suốt đêm vẫn chưa dừng. Anh dụi mắt, thoáng ngẩn người vài giây – khác xa căn phòng rộng rãi với giường nệm êm ái và điều hòa mát lạnh trong biệt thự.
Một mùi thơm xộc vào mũi. Anh mở cửa, thấy hành lang trọ hẹp chật, từng dãy phòng chen chúc nhau. Tiếng nồi xoong va chạm, tiếng trẻ con khóc ré, tiếng radio phát bản tin sáng lẫn vào nhau, náo nhiệt đến lạ.
Phía trước, một bà cụ tóc bạc, gầy gò đang ngồi gói bánh trước hiên. Bà ngẩng lên, thấy anh, liền cười móm mém:
“Chú em mới dọn đến hả? Trọ số 7 đúng không?”
Anh gật đầu:
“Dạ, con mới chuyển hôm qua.”
“Ừm, ở đây đơn sơ lắm, có gì thiếu thì cứ nói tôi. Tôi tên Hai, bán bánh ú ngoài đầu hẻm. Mấy đứa trong xóm ai cũng quý nhau, sống chan hòa cả thôi.”
Lời bà cụ bình dị nhưng khiến lòng Minh Hoàng ấm áp. Anh mỉm cười, lễ phép:
“Dạ, con chào bà Hai.”
Đi xuống tầng dưới, anh gặp một người đàn ông trung niên đang hì hục sửa chiếc xe máy cà tàng. Người đàn ông nhìn anh từ đầu đến chân, rồi gật gù:
“Chú em thư sinh quá, chắc dân văn phòng? Trọ ở đây nhớ cẩn thận, mấy hôm trước có trộm vào lấy đồ đó.”
Anh ngại ngùng:
“Dạ… con chưa có việc làm, đang đi tìm.”
Người đàn ông bật cười:
“Thế thì giống tôi rồi. Tên Thành, chạy xe ôm công nghệ. Khi nào cần việc thì hỏi, tôi chỉ cho vài chỗ.”
Câu nói đơn giản ấy lại khiến Minh Hoàng ngỡ ngàng. Ở thế giới của anh trước kia, con người chỉ giao tiếp khi cần lợi ích, còn ở đây, người ta sẵn sàng chia sẻ cho một kẻ xa lạ.
Trưa hôm đó, anh ăn thử cơm bụi đầu hẻm. Quán nhỏ lụp xụp, chỉ vài bộ bàn ghế nhựa, khói bốc nghi ngút. Bà chủ quán trạc tuổi năm mươi, nhanh nhẹn xúc cơm, chan canh.
“Mới tới hả? Ăn cơm bình dân 25 nghìn thôi. Muốn thêm thịt thì gọi.”
Anh gật đầu. Khi dĩa cơm sườn trứng được đặt xuống, Minh Hoàng cầm đũa, ngập ngừng nếm thử. Vị mặn mà, dậy mùi, chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng anh thấy ngon hơn bất kỳ bữa tiệc xa hoa nào trước đây.
“Ngon thật…” – anh thầm nghĩ, bất giác bật cười.
Chiều, anh đi dạo quanh khu trọ. Một nhóm trẻ con chơi nhảy dây ngoài sân, vừa hò hét vừa cười vang. Thấy anh đi ngang, chúng ngó anh tò mò. Một bé gái chừng bảy tuổi lon ton chạy tới:
“Chú mới tới hả? Chú có kẹo không?”
Anh bật cười, lục túi chỉ có vài đồng lẻ. Anh mua vội vài viên kẹo từ tiệm tạp hóa nhỏ rồi chia cho lũ trẻ. Chúng reo hò, mắt sáng long lanh.
Khoảnh khắc đó, tim anh mềm lại. Trong biệt thự, anh chưa từng nghe tiếng cười hồn nhiên như thế.
Tối xuống, khu trọ rộn ràng hơn. Người ta bày ghế trước cửa phòng, vừa ăn cơm hộp vừa tán gẫu. Tiếng TV, tiếng ca vọng cổ từ nhà ai đó vang vọng. Minh Hoàng ngồi dựa vào cửa, lặng lẽ quan sát.
Anh nhớ cha mẹ, nhớ những lần khao khát một bữa cơm quây quần mà không có. Giờ đây, giữa khu trọ nghèo, anh lại cảm nhận rõ tình người – tuy ồn ào, vất vả nhưng gần gũi, chân thành.
Đêm ấy, khi nằm xuống giường, Minh Hoàng khẽ thì thầm:
“Có lẽ, mình đã chọn đúng.”