thiếu gia giấu mặt

Chương 4: Làm phục vụ quán ăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh Hoàng lại cầm hồ sơ, quyết không bỏ cuộc. Lần này anh ghé một quán ăn bình dân trên con đường đông đúc. Quán có bảng tuyển dụng treo ngoài: “Cần tuyển phục vụ, không yêu cầu kinh nghiệm.”

Anh bước vào, tim đập mạnh. Chủ quán là một người đàn bà trạc năm mươi, dáng đậm, giọng nói sang sảng.

“Cậu muốn xin việc à? Có làm nổi không?”

“Dạ, cháu làm được.” – Hoàng cúi đầu, trả lời chắc nịch.

Bà chủ nhìn anh từ đầu đến chân, thấy dáng thư sinh, tay trắng trẻo, hơi nghi ngờ. Nhưng nghĩ đang thiếu người, bà gật đầu:
“Được rồi, vô làm thử coi. Lương tháng ba triệu, ăn một bữa. Làm từ sáng đến chiều. Nếu được thì tôi giữ.”

Hoàng vội gật: “Dạ, cháu đồng ý.”

Ngày làm đầu tiên

Anh khoác chiếc tạp dề đã sờn, bắt đầu công việc. Công việc tưởng chừng đơn giản, nhưng vào rồi mới thấy xoay như chong chóng.

Khách ra vào liên tục. Anh phải ghi order, bưng bê, dọn dẹp, lau bàn, rửa chén. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng làm việc nặng nhọc như vậy. Đôi tay vốn quen cầm bút, nay đỏ ửng vì xách khay nóng. Đôi giày dính đầy dầu mỡ.

“Nhanh lên, bàn số 3 chờ kìa!” – Bà chủ quát to.

Anh cuống quýt bưng tô bún, vừa chạy vừa loạng choạng. Khách nhìn anh cười khẩy:
“Thằng phục vụ gì mà chậm thế?”

Hoàng cúi đầu: “Dạ xin lỗi…”

Bị khách hàng chửi mắng

Buổi trưa, quán đông nghẹt. Hoàng chạy bàn số 7, vì lơ đãng nên bưng nhầm món. Người khách đàn ông trạc bốn mươi đập bàn cái “rầm”:
“Ê, kêu phở bò mà mang hủ tiếu gà là sao? Làm ăn kiểu gì vậy?”

Anh lúng túng, mặt đỏ bừng:
“Dạ… xin lỗi, để em đổi lại ngay ạ.”

Người khách hừ mũi:
“Lần sau mà lộn nữa thì kêu chủ ra, không trả tiền đâu!”

Xung quanh, vài thực khách nhìn anh cười cợt. Hoàng mím môi, cúi gằm mặt, cảm giác xấu hổ lan khắp người.

Áp lực đè nặng

Đến chiều, Hoàng như kiệt sức. Tay run, chân đau rát vì đứng liên tục. Bà chủ vẫn không ngừng quát tháo:
“Cậu làm gì mà chậm thế hả? Có mấy bàn thôi mà rối loạn cả lên. Người ta còn nhanh hơn cậu gấp mấy lần!”

Hoàng gượng cười, khẽ đáp: “Dạ, lần đầu nên còn vụng về, cháu sẽ ráng hơn.”

Trong lòng, anh thầm nghĩ: “Thì ra, kiếm từng đồng bạc thật sự gian nan thế này. Không giống như trước kia, chỉ cần ký một tờ giấy, hàng trăm triệu đã chảy vào tay mình.”

Khoảnh khắc bất lực

Đến tối, một nhóm khách trẻ vào, gọi liền năm bàn. Hoàng loạng choạng mang khay nước, chẳng may vấp chân vào chiếc ghế. Cả khay ly nước ngã đổ, ướt sũng bàn ăn.

“Trời đất ơi!” – Một cô gái hét lên.

Người bạn trai đứng bật dậy:
“Làm ăn kiểu gì thế hả? Đồ bất cẩn!”

Hoàng hoảng hốt cúi xuống lau: “Dạ… dạ em xin lỗi, em sẽ dọn ngay…”

Nhưng họ vẫn không ngừng mắng chửi. Cả quán dồn ánh mắt nhìn anh, ai cũng lắc đầu. Bà chủ chạy tới, mặt đỏ gay:
“Cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Ra ngoài, nghỉ việc đi! Tôi không cần người hậu đậu như cậu nữa!”

Đêm buồn

Hoàng tháo tạp dề, lặng lẽ bước ra ngoài, lòng nặng trĩu. Anh đi bộ về phòng trọ, trời mưa lất phất. Mái tóc ướt nhẹp, đôi giày bết bùn.

Anh nhớ lại lời cha: “Con rời nhà rồi sẽ không chịu nổi đâu.”

Giờ phút này, lời nói ấy như lưỡi dao cứa vào tim. Nhưng anh không muốn quay về, càng không muốn thừa nhận mình đã sai.

Anh ngồi bên cửa sổ phòng trọ, nhìn ánh đèn đường vàng vọt, lẩm bẩm:
“Ngày mai… mình sẽ tìm việc khác. Mình nhất định không bỏ cuộc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×