thiếu gia giấu mặt

Chương 5: Ngày đầu thất bại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Hoàng trở về phòng trọ trong bộ dạng ướt sũng sau cơn mưa. Căn phòng chưa đầy mười mét vuông, ánh đèn vàng nhạt chập chờn, như cũng buồn theo tâm trạng anh. Anh ngồi phịch xuống chiếc giường ọp ẹp, đôi tay vẫn run run.

“Vậy là… công việc đầu tiên của mình kết thúc chỉ trong một ngày.” – Hoàng thì thầm, giọng nghèn nghẹn.

Anh từng nghĩ mình mạnh mẽ, đủ sức rời khỏi gia đình, rời khỏi sự giàu sang để tự đứng trên đôi chân. Nhưng hôm nay, chỉ một ngày làm phục vụ, anh đã kiệt quệ. Cơ bắp đau nhức, chân rã rời, lòng tự trọng bị dẫm nát dưới ánh mắt khinh miệt của khách hàng.

Lời nói ám ảnh

Tiếng mắng của bà chủ quán vẫn vang vọng trong đầu:
“Ra ngoài, nghỉ việc đi! Tôi không cần người hậu đậu như cậu nữa!”

Câu nói ấy khiến ngực Hoàng nặng trĩu. Ở nhà, anh từng được hàng chục nhân viên cúi đầu chào mỗi sáng, chỉ vì anh là con trai duy nhất của Trần Thịnh – tập đoàn lớn bậc nhất thành phố. Nhưng nơi đây, anh chẳng là ai cả, chỉ là một kẻ làm công tay chân vụng về.

Một giây phút nào đó, Hoàng muốn bỏ cuộc, muốn quay lại ngôi biệt thự xa hoa, nơi có phòng riêng rộng bằng cả khu trọ này. Nhưng anh lại tự cười chua chát:
“Không, mình không quay về. Nếu bây giờ bỏ cuộc, cha mẹ sẽ càng tin rằng mình chỉ là đứa con vô dụng.”

Những đồng tiền ít ỏi

Hoàng mở ví. Bên trong còn chưa đến ba triệu – số tiền mang theo ngày rời nhà. Anh thở dài. Nếu không tìm được việc khác, số tiền ấy sẽ cạn trong vòng một, hai tuần.

Anh chợt nhận ra, trước kia anh từng vung tiền cho những cuộc vui bạn bè, chỉ một đêm bar cũng đủ tiêu bằng cả tháng trọ bây giờ. Thì ra giá trị của tiền không nằm ở con số, mà nằm ở những giọt mồ hôi để kiếm ra nó.

Gặp gỡ hàng xóm

Đang ngồi thất thần, ngoài hành lang vang lên giọng một thanh niên:
“Ê, ông anh mới đi làm về hả? Nhìn tả tơi vậy trời.”

Hoàng ngẩng lên, thấy Tùng – cậu sinh viên thuê trọ phòng bên cạnh. Tùng thường đi làm thêm buổi tối ở tiệm photo, dáng người gầy nhưng nhanh nhẹn.

“Ừ… mới bị đuổi việc rồi.” – Hoàng cười gượng.

Tùng bật cười:
“Chuyện thường thôi mà. Tôi cũng từng bị đuổi mấy lần rồi, có gì đâu. Ở đời, thất bại một ngày thì mai đi chỗ khác, kiếm việc khác. Quan trọng là phải lì.”

Hoàng nghe mà sững người. Câu nói giản dị của Tùng khiến anh thấy nhẹ nhõm phần nào. Thì ra không chỉ mình anh thất bại, mà hầu như ai cũng từng vấp ngã.

Đêm dài

Đêm xuống, phòng trọ nóng hầm hập, quạt kêu lạch cạch. Hoàng nằm xoay trở trên giường, mắt nhìn trần nhà loang lổ vết ẩm.

Anh nhớ lại tuổi thơ. Khi còn nhỏ, anh từng nhiều lần mong cha mẹ dành cho mình một buổi đi ăn, một lần hỏi han việc học. Nhưng cha bận rộn với các thương vụ, mẹ chỉ xuất hiện trong những bữa tiệc xa hoa. Từ khi nào, trong lòng anh luôn trống rỗng.

Có lẽ, rời khỏi ngôi nhà ấy là cách duy nhất để tìm lại bản thân.

Sáng hôm sau

Mặt trời lên, tiếng rao hàng ngoài ngõ kéo Hoàng dậy. Anh gấp chăn, rửa mặt bằng gáo nước lạnh, soi gương thấy đôi mắt thâm quầng.

Dù vậy, trong lòng anh dấy lên chút quyết tâm mới.
“Thất bại rồi thì đứng dậy thôi. Mình nhất định sẽ tìm được chỗ làm khác.”

Anh thay chiếc áo sơ mi cũ, lại xách hồ sơ đi. Con đường tìm việc mưu sinh của một thiếu gia bắt đầu từ đây – gian nan, chông gai, nhưng cũng là hành trình khiến anh trưởng thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×