Minh Hoàng thức dậy sau một đêm dài trằn trọc. Trời mới hửng sáng, trong xóm trọ đã nhộn nhịp tiếng rao hàng rong, tiếng trẻ con khóc, tiếng người gọi nhau í ới đi làm ca sớm. Anh ngồi bên cửa sổ nhỏ, hít một hơi sâu cái mùi hỗn hợp của khói xe, mùi phở từ quán đầu ngõ, và mùi ẩm mốc từ dãy trọ cũ kỹ.
Hôm nay, Hoàng quyết định tiếp tục tìm việc. Anh không muốn phí thêm thời gian ngồi than vãn. Nhưng trong đầu, nỗi lo vẫn lởn vởn: “Không có kinh nghiệm, không bằng cấp gì ngoài mấy tờ giấy nhà trường làm cho có… Liệu có ai nhận mình không?”
Ra khỏi ngõ, Hoàng tình cờ gặp lại bác Thành – một người quen cũ. Bác là tài xế lái xe tải cho công ty nhỏ gần khu trọ, năm xưa từng nhiều lần chở hàng cho tập đoàn Trần Thịnh, nên nhận ra Hoàng ngay.
“Ủa, cậu Hoàng đó hả? Sao… sao lại ở đây?” – bác Thành trố mắt ngạc nhiên.
Hoàng thoáng giật mình. Anh lúng túng nhìn quanh rồi hạ giọng:
“Bác Thành, bác đừng gọi tên cháu to quá. Cháu… rời nhà rồi, giờ đang tự đi làm ăn.”
Bác Thành nhíu mày, nhưng sau cùng chỉ thở dài:
“Ừ, thanh niên mà. Muốn tự lập thì cũng tốt. Nhưng nhìn cậu thế này… chắc mới vấp ngã hả?”
Hoàng cười gượng, chẳng giấu được:
“Dạ, mới đi làm phục vụ được một ngày đã bị đuổi. Cháu cũng đang tính đi tìm chỗ khác.”
Bác Thành gật gù, rồi như nhớ ra điều gì:
“Hay là thế này. Tôi quen anh quản lý ở một công ty con của tập đoàn Trần Thịnh – công ty TNHH Hoàng Minh. Bên đó đang thiếu bảo vệ. Cậu thử vào làm đi.”
Nghe đến hai chữ “bảo vệ”, Hoàng thoáng sững người. Anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó, mình – con trai chủ tịch Trần Thịnh – sẽ đứng canh cổng, mặc đồng phục bảo vệ, cầm gậy gỗ. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, đó là lối thoát duy nhất.
“Bác Thành… cháu làm được không? Cháu chưa từng… canh giữ hay gì cả.”
Bác cười xòa:
“Bảo vệ bây giờ cũng đâu quá khổ. Chỉ cần đứng gác, giữ xe, nhắc nhở nhân viên. Cậu còn trẻ, khoẻ, làm dư sức. Đổi lại thì có lương ổn hơn mấy chỗ lặt vặt kia, ít nhất đủ ăn đủ ở.”
Hoàng im lặng vài giây, rồi gật đầu.
“Vậy nhờ bác giúp cháu với.”
Ngày hôm sau, bác Thành dẫn Hoàng đến công ty Hoàng Minh. Đó là một tòa nhà bảy tầng nằm trong khu thương mại sầm uất, so với trụ sở chính của tập đoàn Trần Thịnh thì vẫn chỉ là “chi nhánh con”, nhưng cũng thuộc dạng công ty có tiếng.
Hoàng mặc chiếc áo sơ mi cũ, quần tây bạc màu, đứng chờ bên ngoài phòng bảo vệ. Tim anh đập thình thịch, khác hẳn những lần bước vào hội trường sang trọng cùng cha trước đây.
Người phỏng vấn là ông Quang – đội trưởng bảo vệ, dáng người to bè, giọng nói trầm đục. Ông đưa mắt nhìn Hoàng từ đầu đến chân, nhíu mày:
“Trông cậu thư sinh quá, đã từng làm bảo vệ chưa?”
Hoàng thành thật lắc đầu.
“Dạ… chưa, nhưng cháu khỏe, chịu khó, và sẵn sàng học hỏi.”
Ông Quang cười nhạt:
“Chịu khó là tốt. Nhưng làm bảo vệ không chỉ đứng cho có. Nhiều khi phải đối diện với tình huống nguy hiểm. Cậu nghĩ mình chịu được không?”
Hoàng hít sâu, gật đầu chắc nịch:
“Dạ, cháu chịu được.”
Không hiểu sao, lúc đó trong ánh mắt ông Quang lóe lên một tia ngạc nhiên. Sau cùng, ông gật đầu:
“Được. Vào làm thử hai tuần. Nếu làm được thì ở lại lâu dài.”
Chiều hôm đó, Hoàng nhận bộ đồng phục bảo vệ: áo sơ mi xanh dương, quần đen, giày cứng. Anh đứng trước gương nhà vệ sinh, nhìn bóng mình phản chiếu.
Không còn là thiếu gia bóng bẩy trong những bộ vest hàng hiệu, không còn chiếc đồng hồ vài trăm triệu lấp lánh trên cổ tay. Giờ đây, chỉ là một chàng trai bình thường, khoác áo bảo vệ, sẵn sàng đứng gác ở cổng công ty.
Kỳ lạ thay, Hoàng không thấy xấu hổ. Ngược lại, trong lòng anh có một sự nhẹ nhõm. Đây mới là “bắt đầu” thật sự của hành trình làm người bình thường mà anh hằng mong.
Tối hôm đó, khi bàn giao ca, Hoàng được giới thiệu với Dũng – quản lý trực tiếp của đội bảo vệ. Ngay ánh nhìn đầu tiên, Hoàng cảm nhận rõ sự khó chịu từ người đàn ông này.
Dũng liếc qua hồ sơ, ném lại một câu cộc lốc:
“Không kinh nghiệm, lại trông yếu ớt. Liệu có làm nổi không đây?”
Hoàng chưa kịp đáp, Dũng đã quay sang ông Quang:
“Anh nhận cậu này thì tôi giao hết mấy việc nặng nhọc nhé. Tôi không rảnh dọn rác hộ người mới đâu.”
Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hoàng. Anh mím môi, cố nuốt xuống cơn tức. Trong lòng, anh thầm nhủ: “Mình đã chọn con đường này, thì phải chịu. Dù có bị khinh rẻ, mình cũng sẽ chứng minh bản thân.”
Ca trực đầu tiên, Hoàng đứng ở cổng xe ra vào. Trời đêm se lạnh, gió thổi tạt từng cơn, nhưng anh vẫn giữ lưng thẳng, ánh mắt tập trung. Đôi bàn tay nắm chặt gậy, trong lòng vang lên một câu duy nhất:
“Bắt đầu rồi. Từ hôm nay, Minh Hoàng chính thức sống cuộc đời mới.”