thư ký cũ, mùi vị mới

Chương 4: MƯA TRÊN BAN CÔNG TẦNG 23


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, trời đổ mưa lớn. Văn phòng tầng 23 vắng người, chỉ còn ánh đèn từ phòng Tổng giám đốc vẫn sáng. Ngọc Diệp ngồi bên ngoài, hoàn thiện nốt kế hoạch phân bổ nhân sự cho sự kiện.

Đúng 9 giờ tối, cô đứng dậy, bước ra ban công hẹp nơi cuối hành lang để hít thở chút không khí. Mưa rơi tí tách trên mái hiên, thành phố dưới chân lấp lánh ánh đèn như một dải ngân hà bị đảo ngược.

“Em vẫn còn thói quen ngắm mưa ban đêm.” – Giọng anh vang lên phía sau.

Cô giật mình quay lại. Minh Duy không còn áo vest, chỉ mặc sơ mi trắng đã tháo ba cúc cổ, tay xắn lên, một dáng vẻ thoải mái hiếm thấy nơi anh.

“Còn anh vẫn còn thói quen làm phiền người khác khi họ đang cần yên tĩnh.” – Cô trả lời.

Anh bước lại, tựa tay lên lan can cạnh cô. Mưa gió tạt nhẹ vào mái tóc hai người, khiến không gian trở nên mờ ảo như ký ức cũ.

“Em từng bảo, mưa làm người ta dễ nhớ lại.” – Anh nói.

Cô không đáp. Chỉ siết nhẹ tay lên lan can.

“Diệp... Anh từng nói dối em rất nhiều. Nhưng có một điều anh chưa bao giờ nói – là anh chưa từng ngừng yêu em.”

Ngọc Diệp quay đầu, mắt đỏ hoe.

“Đừng.” – Cô nói. “Đừng đem những lời này ra để khiến tôi dao động. Sáu năm rồi, tôi không còn là cô gái ngốc nghếch chạy theo anh trong bóng tối nữa.”

“Anh biết. Nhưng anh cũng không còn là chàng trai sợ hãi gia đình nữa.”

Một giây lặng. Cô quay đi. “Chúng ta... không thể quay lại.”

Anh tiến thêm một bước, đặt tay lên tay cô. “Anh không muốn quay lại. Anh muốn bắt đầu lại, từ đầu – như hai người trưởng thành.”

Cô nhìn bàn tay ấy, lớn, ấm và thật… nhớ nhung.

Trong cơn mưa tạt nghiêng, giữa tiếng gió hú bên tai, Ngọc Diệp cảm thấy một phần trong lòng mình vỡ tan. Không phải vì yếu đuối, mà vì cô vẫn còn yêu… chỉ là chưa dám thừa nhận.

Trước khi bước vào lại văn phòng, cô chỉ để lại một câu:

“Nếu anh còn muốn bắt đầu lại... thì hãy chứng minh, bằng hành động – không phải lời nói.”

Và rồi cô rời đi, để lại Minh Duy đứng lặng giữa màn mưa, môi khẽ mỉm cười.

Trận mưa đầu mùa... có lẽ là phép thử đầu tiên của một mối quan hệ cũ chưa bao giờ tàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.