thư ký! đừng vượt rào

Chương 1: CUỘC GẶP ĐỊNH MỆNH DƯỚI CƠN MƯA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi ẩm mốc của không khí sau cơn mưa, trộn lẫn với hương nước hoa gỗ đàn hương đắt tiền, là thứ đầu tiên Hàn Nguyệt cảm nhận được khi cô ngã nhoài trên nền đá cẩm thạch của tòa nhà Thiên Thịnh.

Chiếc túi xách da cũ kỹ bung ra, làm văng tung tóe nào là hồ sơ xin việc, nào là chiếc gương nhỏ vỡ nát, cùng một vài đồng xu lẻ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ vì cô cố gắng chạy băng qua vũng nước lớn, tránh né chiếc Maybach màu đen đang lao tới.

Hàn Nguyệt lập tức cố gắng gượng dậy, cảm thấy khóe môi có chút đau rát, và cái đầu thì ong ong. Cô không dám nhìn lên, chỉ muốn thu dọn đống lộn xộn này nhanh nhất có thể.

“Cô không sao chứ?”

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút lạnh lùng và uy quyền, vang lên ngay trên đỉnh đầu cô. Âm vực đó không hề gay gắt, nhưng lại đủ sức khiến bầu không khí xung quanh dường như đông cứng lại.

Hàn Nguyệt vội vàng túm lấy xấp hồ sơ, cuối cùng cũng buộc bản thân phải ngẩng lên.

Người đàn ông đang đứng đối diện cô là người vừa bước ra từ chiếc Maybach. Anh ta cao hơn cô gần hai cái đầu, thân hình được bao bọc trong bộ suit đen cắt may hoàn hảo đến từng milimet, không một nếp nhăn. Chiếc cà vạt lụa màu than chì và đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh đèn từ sảnh lớn.

Nhưng điều khiến Hàn Nguyệt mất đi tất cả khả năng ngôn ngữ lại chính là ánh mắt của anh ta.

Đôi mắt phượng dài, sâu hun hút, dưới hàng chân mày rậm rịt. Gương mặt anh ta đẹp đến mức khó tin, nhưng lại hoàn toàn vô cảm, giống như một bức tượng điêu khắc từ băng tuyết vậy. Vẻ ngoài này, dù không cần bất cứ ai giới thiệu, cũng đủ để người khác hiểu anh ta là loại người nào: Kẻ thống trị.

“Tôi… tôi xin lỗi, là do tôi vội vàng.” Hàn Nguyệt lí nhí, cảm giác mặt mình đang nóng ran.

Người đàn ông không đáp lời xin lỗi. Anh ta chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua bộ quần áo đã lấm bẩn của cô, dừng lại ở chiếc thẻ tên công ty cô đang cố gắng giấu đi.

“Nếu cô đã vội đến mức bất cẩn như vậy, e rằng tôi không cần một nhân viên làm việc thiếu chuyên nghiệp như cô.”

Tim Hàn Nguyệt như bị bóp nghẹt. Cô nhận ra, đây không phải là một người qua đường bất kỳ, đây chính là Lăng Việt – Tổng giám đốc trẻ tuổi và quyền lực nhất của tập đoàn Thiên Thịnh, người mà cô sắp phải đối mặt trong vòng phỏng vấn cuối cùng cho vị trí thư ký riêng.

“Tổng giám đốc Lăng,” cô hít sâu, cố gắng đứng thẳng người dù chân cô vẫn còn run rẩy. “Tôi đã dành toàn bộ thời gian và nỗ lực để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn này. Sự cố vừa rồi là ngoài ý muốn, nhưng nó không phản ánh khả năng và sự tập trung của tôi trong công việc.”

Lăng Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khóe môi lại cong lên một cách đầy thách thức. Anh ta không nói gì, chỉ cúi xuống, nhặt lên một thứ duy nhất bị văng ra mà cô chưa kịp nhặt: Chiếc gương nhỏ vỡ nát.

Anh ta nhìn vào mảnh gương vỡ, sau đó lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như muốn xuyên thấu mọi phòng vệ.

“Tôi chỉ cần sự chuyên nghiệp hoàn hảo. Nếu cô có thể tự chứng minh điều đó, hẹn gặp cô ở tầng 35 sau mười lăm phút nữa.”

Nói rồi, anh ta ném mảnh gương vỡ vào thùng rác gần đó, bước thẳng vào thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc. Cửa thang máy từ từ đóng lại, chỉ để lại một bóng lưng cao ngạo và mùi hương gỗ đàn hương vẫn còn vương vấn.

Hàn Nguyệt đứng bất động, bàn tay siết chặt xấp hồ sơ. Dù bị đối xử như một kẻ thất bại, nhưng lời nói cuối cùng của anh ta không phải là từ chối. Đó là một thử thách.

Mười lăm phút sau, tại văn phòng Tổng giám đốc ở tầng 35.

Hàn Nguyệt đã cố gắng hết sức để chỉnh trang lại bản thân trong phòng vệ sinh: lau sạch vết bẩn trên áo, vuốt lại mái tóc rối bời, và cố gắng che đi vết sưng đỏ trên môi.

Khi cánh cửa phòng phỏng vấn mở ra, căn phòng hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ một chiếc bàn làm việc khổng lồ làm từ gỗ óc chó và một bức tường kính nhìn thẳng ra toàn cảnh thành phố đang ngập trong mưa.

Lăng Việt đang đứng đó, tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt hướng về phía đường chân trời. Anh ta không quay lại, vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng và xa cách.

“Ngồi đi,” anh ta ra lệnh, giọng nói như tiếng băng vỡ.

Hàn Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế da mềm mại, cảm thấy mình quá nhỏ bé và mong manh trong không gian rộng lớn này.

“Hồ sơ của cô, Hàn Nguyệt,” Lăng Việt cuối cùng cũng quay lại. Anh ta đặt ly rượu xuống, nhấc xấp giấy tờ của cô lên, lật qua chỉ trong vài giây. “Điểm số tuyệt đối, kinh nghiệm làm việc đáng ngưỡng mộ. Nhưng tôi cần một thư ký không chỉ giỏi mà còn phải tuyệt đối phục tùng.”

Anh ta nhướn mày, tiến lại gần cô hơn, chỉ còn một bước chân. Mùi hương gỗ đàn hương lại bao trùm lấy cô, khiến tim cô đập loạn xạ.

“Thư ký riêng của tôi là người hiểu được ranh giới của sự riêng tư, biết giữ bí mật, và quan trọng nhất, không bao giờ để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.”

“Tôi hiểu rõ các nguyên tắc của công việc, thưa Tổng giám đốc,” Hàn Nguyệt trả lời dứt khoát, cố gắng giữ ánh mắt thẳng.

Lăng Việt không nói gì, anh ta chỉ dùng ngón tay thon dài, lạnh lẽo chạm nhẹ vào vết sưng đỏ trên môi cô. Khoảnh khắc ấy, sự cấm kỵ bắt đầu.

Cái chạm đó không có vẻ gì là tình tứ, mà giống như một sự kiểm tra, một hành động khẳng định quyền lực. Nhưng nó lại khiến toàn bộ cơ thể Hàn Nguyệt căng lên, một dòng điện mạnh mẽ chạy dọc sống lưng.

“Vết thương này là do cô bị xe tôi làm cho ngã. Tôi sẽ bồi thường.” Giọng anh ta vẫn trầm và đều.

“Không cần thiết. Đó chỉ là tai nạn.”

Lăng Việt đột ngột nghiêng người, ép sát vào cô. Chiếc ghế của cô bị anh ta vô tình đẩy lùi vào góc bàn làm việc. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Hàn Nguyệt có thể nghe rõ tiếng tim anh ta đang đập, hoặc có thể là tiếng tim cô.

“Sự cố hay tai nạn, tôi đều không thích. Tôi thích mọi thứ nằm dưới sự kiểm soát của mình,” anh ta gằn giọng, ánh mắt khóa chặt vào cô.

Sau đó, anh ta làm một điều hoàn toàn bất ngờ. Anh ta cúi xuống, và thay vì nói, anh ta hôn cô.

Đó là một nụ hôn chớp nhoáng, mạnh mẽ và dứt khoát. Không có sự dịu dàng, chỉ có sự chiếm đoạt và thử nghiệm. Môi anh ta lạnh, nhưng lại nhanh chóng bùng cháy, truyền sang môi cô một cảm giác tê dại.

Hàn Nguyệt choáng váng, hai tay cô đặt trên đùi siết chặt. Cô định đẩy anh ta ra, nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn đóng băng. Mọi lý trí của một người xin việc đều hét lên rằng điều này thật điên rồ, nhưng một phần sâu thẳm trong cô lại bùng lên một ngọn lửa khao khát đầy nguy hiểm.

Lăng Việt rời đi nhanh như khi anh ta đến. Anh ta lùi lại một bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào đôi mắt đang mở to vì kinh ngạc của Hàn Nguyệt.

“Đây là bài kiểm tra cuối cùng, Hàn Nguyệt,” Lăng Việt tuyên bố, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng như chưa từng có nụ hôn nào xảy ra. “Một thư ký riêng của tôi phải sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống bất ngờ, dù là ở công sở hay trong cuộc sống riêng tư. Cô có thể xử lý được áp lực này không?”

Anh ta không hề đề cập đến tình dục hay cấm kỵ. Anh ta chỉ nói về Áp lực. Nhưng Hàn Nguyệt hiểu rõ, áp lực đó là gì. Đó là ranh giới mong manh giữa công việc và dục vọng.

Hàn Nguyệt hít một hơi thật sâu, nuốt xuống mọi sự phản đối và nỗi sợ hãi. Cô nhìn thẳng vào Lăng Việt, đôi mắt từ kinh ngạc chuyển sang kiên định, thậm chí là thách thức.

“Thưa Tổng giám đốc Lăng,” cô đáp, giọng nói đã lấy lại sự bình tĩnh. “Tôi luôn vượt qua mọi bài kiểm tra. Nếu đây là cách anh muốn kiểm tra khả năng giữ bí mật và sự chuyên nghiệp của tôi, thì tôi đã sẵn sàng.”

Lăng Việt im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh ta lướt qua vẻ kiên cường của cô, và cuối cùng dừng lại ở đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ.

Anh ta nở một nụ cười cực kỳ hiếm hoi và thoáng qua, nhưng nụ cười đó lại mang đến một cảm giác nguy hiểm tột độ.

“Tuyệt vời. Chào mừng cô, Thư ký Hàn.”

Hàn Nguyệt biết, cô vừa bước chân vào một cái bẫy. Một cái bẫy của quyền lực, cấm kỵ và dục vọng. Cô đã vượt qua vòng phỏng vấn, nhưng cũng đã chính thức chấp nhận một trò chơi nguy hiểm với người đàn ông quyền lực và bí ẩn này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×