thư ký! đừng vượt rào

Chương 2: THƯ KÝ MỚI VÀ QUY TẮC THÉP


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hàn Nguyệt bắt đầu công việc tại Thiên Thịnh vào một buổi sáng đẹp trời, hoàn toàn trái ngược với cơn mưa tầm tã hôm trước. Nhưng sự đối lập đó không làm giảm đi không khí căng thẳng bao trùm lấy cô. Cô biết rõ, vị trí Thư ký riêng của Tổng giám đốc không chỉ đòi hỏi sự tập trung cao độ trong công việc mà còn là khả năng che giấu một bí mật động trời đã được phong ấn bằng một nụ hôn chớp nhoáng.

Văn phòng của Hàn Nguyệt nằm ngay cạnh văn phòng Tổng giám đốc, chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ sồi dày cộp. Cô được bàn giao công việc bởi Trưởng phòng Hành chính, một phụ nữ trung niên nghiêm nghị, người chỉ nói về công việc, không một lời thừa thãi.

Ngay sau khi nhận bàn giao, một tập tài liệu mỏng được đặt trên bàn cô. Tiêu đề in hoa, màu đỏ: "QUY TẮC TUYỆT MẬT CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC LĂNG VIỆT".

Hàn Nguyệt mở tập tài liệu ra. Nó không phải là quy tắc công việc thông thường, mà là Mười Điều Cấm Kỵ:

Không Gõ Cửa Sau 10 Giờ Đêm: Trừ khi được phép đặc biệt, mọi liên lạc phải qua tin nhắn văn bản.

Không Tiếp Xúc Cơ Thể Quá 3 Giây: Dù là vô tình. Nếu vi phạm, sẽ bị khiển trách nghiêm khắc.

Không Hỏi Về Đời Tư: Tuyệt đối không. Bất cứ ai. Bất cứ lúc nào.

Luôn Chuẩn Bị Vali Công Tác: Phải sẵn sàng lên đường trong vòng một giờ sau khi nhận lệnh.

Không Được Uống Cà Phê Của Tổng Giám Đốc: Cà phê của anh ta phải được pha theo công thức riêng biệt.

Tuyệt Đối Không Để Ý Đến Ánh Mắt Của Tổng Giám Đốc: Phải luôn giữ sự tập trung vào công việc.

Không Được Phép Đeo Váy Ngắn Hơn Đầu Gối 10cm: Quy tắc về trang phục cần sự nghiêm túc.

Không Hỏi Về Mối Quan Hệ Giữa Tổng Giám Đốc Và Bà Cố: (Điều này khiến Hàn Nguyệt nhíu mày, không hiểu ẩn ý là gì).

Giữ Bí Mật Tuyệt Đối Về Các Chuyến Đi Riêng Của Tổng Giám Đốc.

Giữ Khoảng Cách An Toàn 50cm Trong Mọi Tình Huống.

Hàn Nguyệt đọc lướt qua, càng đọc cô càng cảm thấy khó hiểu. Quy tắc số 2 và số 10 rõ ràng là nhắm thẳng vào cô. Nó như một lời nhắc nhở, một lời đe dọa ngầm về giới hạn thân mật đã bị vi phạm ngay từ đầu.

Vừa lúc đó, chuông điện thoại nội bộ reo lên. Là Lăng Việt.

“Mang hồ sơ dự án ‘Đất Đỏ’ sang đây. Và pha cho tôi một ly Espresso đậm đặc, không đường, nhiệt độ chính xác 85

C.” Giọng anh ta vẫn lạnh lùng và dứt khoát.

Hàn Nguyệt bước vào văn phòng anh ta, đặt hồ sơ lên bàn làm việc. Lăng Việt đang đứng trước bức tường kính, tay vẫn cầm chiếc điện thoại. Anh ta đang nói chuyện bằng tiếng Anh với một đối tác nào đó ở nước ngoài, ánh mắt sắc lạnh, ngôn ngữ cơ thể đầy tính thống trị.

“Tất cả phải theo luật chơi của tôi. Hoặc là nhận, hoặc là biến khỏi đây.” Anh ta nói rành mạch, không để cho đối tác có cơ hội phản bác.

Cúp điện thoại, anh ta quay lại nhìn cô. Cái nhìn này, không chỉ là của một ông chủ, mà còn là một thợ săn đang đánh giá con mồi.

“Cô đã đọc Quy tắc Thép chưa, Thư ký Hàn?”

“Rồi, thưa Tổng giám đốc.”

“Tốt. Cô biết điều nào là quan trọng nhất không?”

Hàn Nguyệt ngần ngừ, không biết nên trả lời là Quy tắc về bí mật, hay Quy tắc về khoảng cách.

“Là Sự Phục Tùng Tuyệt Đối,” Lăng Việt tự mình trả lời, bước lại gần cô.

Anh ta bước chậm rãi, mỗi bước chân lại như một nhát búa gõ vào lồng ngực Hàn Nguyệt. Cô cố gắng lùi lại, giữ khoảng cách 50cm theo quy tắc, nhưng sau lưng cô đã là chiếc bàn làm việc rộng lớn của anh ta.

“Cô đã vi phạm Quy tắc số 10 ngay lúc này.” Anh ta nhếch môi, ánh mắt như ngọn lửa. “50cm. Tôi không thấy cô giữ khoảng cách.”

“Tôi… tôi xin lỗi, tôi đang cố gắng lùi lại.”

“Cố gắng chưa đủ.” Lăng Việt đột ngột đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần đến mức gần như dán chặt vào người anh ta.

H+ Căng Thẳng (Trung bình):

Khoảnh khắc đó, quy tắc số 2 – "Không Tiếp Xúc Cơ Thể Quá 3 Giây" – đã bị phá vỡ.

Tay anh ta lạnh buốt, nhưng cổ tay cô lại nóng ran. Cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương mạnh hơn, như một loại chất gây nghiện. Anh ta không hề buông ra, mà dùng lực kéo cô sát hơn, hơi thở nóng bỏng phả vào đỉnh đầu cô.

“Sự phục tùng, Thư ký Hàn, không chỉ nằm trong lời nói hay hồ sơ. Nó nằm trong cơ thể cô.”

Tim Hàn Nguyệt đập thình thịch, tiếng tim cô vang vọng như muốn xuyên thủng cả căn phòng. Cô cố gắng hít thở sâu, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp.

“Tổng giám đốc Lăng, anh đã vi phạm Quy tắc số 2. Đã quá 3 giây.” Cô dùng chút lý trí cuối cùng để phản kháng, nhắc nhở anh ta về chính luật lệ của mình.

Lăng Việt cười khẽ, một âm thanh trầm đục và gợi cảm.

“Ồ? Tôi là người đặt ra luật, Thư ký Hàn. Tôi cũng là người quyết định khi nào luật được tạm thời bãi bỏ.”

Anh ta buông cổ tay cô ra, nhưng ngay lập tức, tay kia lại chống xuống bàn, tạo thành một chiếc lồng vô hình bao vây cô giữa bàn làm việc và cơ thể anh ta. Mối quan hệ Sếp – Thư ký trong căn phòng này đã hoàn toàn bị lật đổ bởi một trò chơi quyền lực thân mật.

“Bây giờ, hãy chứng minh khả năng phục tùng của cô. Tôi cần ly cà phê, nhưng tôi thấy cô quá căng thẳng.”

Lăng Việt đột ngột đưa tay, vuốt nhẹ dọc theo xương quai xanh của cô, động chạm nhẹ như một sợi lông vũ.

“Thư ký Hàn, một thư ký giỏi phải biết thư giãn. Và thưởng thức sự căng thẳng.”

Anh ta nói, và cúi người xuống. Lần này, không phải là một nụ hôn chớp nhoáng, mà là một nụ hôn chậm rãi, đầy quyền lực và khám phá.

Anh ta dùng môi mình cuốn lấy môi cô một cách từ tốn, không gấp gáp, như thể muốn dạy cô cách tận hưởng sự cấm kỵ và nguy hiểm này. Mọi lý trí của cô tan biến. Sự bất mãn ban đầu đã biến thành một sự đầu hàng ngọt ngào.

Lăng Việt đẩy cô nhẹ nhàng lên bàn làm việc.

H+ Cao Trào (Mạnh):

Cơ thể Hàn Nguyệt mềm nhũn, lưng cô chạm vào mặt bàn lạnh lẽo. Sự đối lập giữa nhiệt độ cơ thể họ và sự lạnh lẽo của mặt bàn càng tăng thêm sự kích thích.

Tay anh ta trượt xuống eo cô, siết chặt, giữ cô lại. Nụ hôn ngày càng sâu, tham lam, anh ta ép cô phải đáp lại, phải thừa nhận khao khát cấm kỵ đang bùng cháy trong cô.

Cảnh tượng này, nếu ai đó bước vào, sẽ là dấu chấm hết cho sự nghiệp và danh tiếng của cả hai. Sự sợ hãi bị phát hiện lại chính là chất xúc tác mạnh mẽ nhất.

Lăng Việt ngắt nụ hôn, hơi thở gấp gáp, đôi mắt anh ta mờ đi vì dục vọng bị kiềm nén. Anh ta ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn đặc.

“Cô đã làm đổ cà phê của tôi… Lần này, cô phải bù đắp.”

Anh ta không cần phải nói rõ. Cả hai đều hiểu, trong không gian cấm kỵ này, sự bù đắp không nằm ở tiền bạc hay vật chất.

Hàn Nguyệt cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng cô không còn muốn chống cự nữa. Sự khao khát bị chiếm hữu của người đàn ông quyền lực này đã đánh thức một mặt tối trong cô. Cô chủ động vòng tay qua cổ anh ta, kéo anh ta lại gần hơn, một hành động đáp trả đầy liều lĩnh.

Chính khoảnh khắc cô đáp trả, Lăng Việt đã chiến thắng.

Anh ta nâng cô lên, ôm chặt cô trong vòng tay, và tiến thẳng về phía cánh cửa bí mật nằm khuất sau giá sách.

“Quy tắc thép của tôi… vừa mới được viết lại,” anh ta thì thầm bên tai cô, đầy mãn nguyện.

Cánh cửa bí mật khẽ mở ra. Bên trong là một căn phòng nhỏ, sang trọng, nơi ánh sáng dịu nhẹ và sự riêng tư tuyệt đối đang chờ đợi họ. Nơi đó, mọi giới hạn công sở đều sẽ biến mất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×