Căn phòng bí mật phía sau giá sách không lớn, nhưng được trang bị xa hoa, ánh sáng vàng dịu nhẹ. Nó không giống một phòng nghỉ thông thường, mà giống như một nơi trú ẩn, một lãnh địa tuyệt đối riêng tư.
Lăng Việt đóng sầm cánh cửa bí mật lại. Âm thanh đó dường như cắt đứt mọi mối liên hệ với thế giới công sở bên ngoài, nơi chỉ còn lại sự căng thẳng, dục vọng và sự thật trần trụi giữa họ.
Anh ta đặt Hàn Nguyệt xuống chiếc sofa da lớn màu kem, nhưng không hề buông cô ra. Hơi thở gấp gáp của anh ta phả vào cổ cô, đầy vẻ khát khao và sự thống trị.
“Phòng này không có quy tắc, Thư ký Hàn,” Lăng Việt thì thầm, giọng anh ta khàn đi, không còn chút lạnh lùng nào của một Tổng giám đốc. “Ở đây, chỉ có sự đáp trả.”
Hàn Nguyệt hoàn toàn bị anh ta làm cho choáng váng. Cô không thể phủ nhận cảm giác kích thích dâng trào khi biết mình đang ở trong một nơi hoàn toàn cấm kỵ, ngay sát văn phòng làm việc.
H+ Bùng nổ (Rất mạnh):
Anh ta không cho cô thời gian để suy nghĩ hay phản kháng. Bàn tay Lăng Việt nhanh chóng luồn vào lớp áo sơ mi mỏng của cô, làn da lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng bỏng của cô. Hàn Nguyệt khẽ rên lên, một âm thanh nhỏ nhưng đủ để đốt cháy sự kiềm chế cuối cùng của Lăng Việt.
Cánh môi họ tìm đến nhau một lần nữa, lần này không còn là thử nghiệm hay trừng phạt, mà là một sự kết hợp cuồng nhiệt. Anh ta đẩy cô dựa vào lưng ghế sofa, gọng kính bị nới lỏng và rơi xuống sàn. Chiếc cà vạt lụa bị cô kéo mạnh, làm nới lỏng cổ áo sơ mi cao cấp của anh ta.
Mọi thứ diễn ra gấp gáp, dữ dội, như thể họ đang cố gắng bù đắp cho tất cả những luật lệ và sự kiềm chế mà họ đã tự đặt ra ở nơi công sở. Anh ta xé toạc mọi khoảng cách an toàn, mọi quy tắc thép, chỉ để lại những lời thì thầm đứt quãng và tiếng hít thở gấp gáp.
Lăng Việt dùng cơ thể mình áp chế cô, toàn bộ trọng lượng và sức mạnh của anh ta như một lời tuyên bố về quyền sở hữu. Anh ta buộc cô phải thừa nhận sự thống trị của mình, không chỉ trong công việc, mà còn trong dục vọng.
“Nói cho tôi biết, ai là người điều khiển cô?” Anh ta gằn giọng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, đòi hỏi một sự đáp lại.
Hàn Nguyệt hoàn toàn mất đi giọng nói, cô chỉ có thể rên lên những tiếng đứt quãng. Sự căng thẳng thần kinh khi biết mình có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, cùng với sự cuồng nhiệt của Lăng Việt, tạo nên một cảm giác kích thích không thể tả.
Trong giây phút cao trào, chiếc điện thoại của Lăng Việt rung lên, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy, hiển thị tên một người. Lăng Việt không thèm liếc nhìn. Anh ta dứt khoát tắt nguồn điện thoại, ném nó sang góc phòng.
“Thế giới bên ngoài… không tồn tại ở đây,” anh ta tuyên bố, hoàn toàn chiếm đoạt.
Đêm đó, căn phòng bí mật đã trở thành nơi niêm phong mọi bí mật, mọi khao khát cấm kỵ của họ. Hàn Nguyệt biết rằng, từ giờ trở đi, cô không chỉ là thư ký của Lăng Việt, mà còn là người tình bí mật của anh ta, bị giam cầm bởi chính sự hấp dẫn nguy hiểm này.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Hàn Nguyệt nằm gục trong vòng tay anh ta. Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại được thỏa mãn một cách kỳ lạ.
“Quy tắc thép… không thể phá vỡ, Tổng giám đốc Lăng,” cô thì thầm, giọng nói đầy thách thức.
Lăng Việt khẽ cười, kéo cô lại gần hơn, hôn lên trán cô.
“Sự phục tùng của cô… là phần thưởng lớn nhất.”
Khi họ rời khỏi căn phòng, mọi thứ trở lại bình thường. Lăng Việt quay lại bàn làm việc, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng và xa cách, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
“Pha cho tôi ly cà phê,” anh ta ra lệnh, giọng nói hoàn toàn không có cảm xúc.
Hàn Nguyệt đứng dậy, chỉnh lại trang phục, bước ra khỏi văn phòng. Cô hiểu rằng, quy tắc thép đã được tái lập. Và cô phải học cách sống với cả hai mặt của Tổng giám đốc Lăng Việt.