Kể từ đêm đầu tiên trong căn phòng bí mật (Chương 3), mối quan hệ công sở của Hàn Nguyệt và Lăng Việt trở thành một trò chơi căng thẳng của giới hạn và sự ám muội.
Ở nơi công cộng, họ là Tổng giám đốc lạnh lùng và Thư ký chuyên nghiệp, giữ khoảng cách tuyệt đối 50cm. Bất kỳ đồng nghiệp nào nhìn vào cũng sẽ thấy họ là một cặp bài trùng hoàn hảo về sự chuyên nghiệp. Nhưng chỉ cần ánh mắt họ chạm nhau, Hàn Nguyệt lại cảm thấy dòng điện chạy dọc sống lưng, nhớ lại sự cuồng nhiệt trong căn phòng niêm phong.
Hàn Nguyệt cố gắng chôn vùi mọi cảm xúc cá nhân. Cô làm việc không ngừng nghỉ, chứng minh rằng sự "thân mật" ngoài lề không hề ảnh hưởng đến năng lực của cô. Cô hiểu rõ, đó là cách duy nhất để cô có thể tồn tại trong công ty này.
Một tuần sau, vào một buổi chiều muộn, Hàn Nguyệt đang chuẩn bị ra về sau khi hoàn thành xong một báo cáo phức tạp về dự án mở rộng thị trường phía Nam.
“Thư ký Hàn,” giọng Lăng Việt vang lên. “Chuẩn bị cùng tôi đi công tác đột xuất đến chi nhánh Sài Gòn. Tối nay.”
Anh ta không giải thích, không hỏi ý kiến, chỉ là một mệnh lệnh. Không cần hỏi thêm, Hàn Nguyệt đã lập tức chuẩn bị. Đây chính là Quy tắc số 4: Luôn Chuẩn Bị Vali Công Tác.
Khoảng 30 phút sau, Hàn Nguyệt xách vali và túi hồ sơ đứng đợi trước cửa thang máy riêng. Lăng Việt bước ra từ văn phòng, vẫn vẻ ngoài hoàn hảo, không một chút biểu lộ cảm xúc nào.
Cả hai bước vào thang máy. Đây là thang máy VIP, chỉ phục vụ tầng Tổng giám đốc và hiếm khi có người khác sử dụng. Khi cánh cửa kim loại đóng lại, không gian trở nên chật chội và tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Lăng Việt đứng tựa vào một bên vách, ánh mắt anh ta lướt từ chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền lên đôi môi Hàn Nguyệt. Anh ta đang chơi trò chơi.
H+ Lén Lút (Trung bình):
Khoảng cách 50cm bị phá vỡ. Lăng Việt đột ngột đưa tay ra, đặt lên tấm gương phản chiếu phía sau lưng cô, ép cô đứng dựa vào đó. Anh ta không chạm vào cô, nhưng khoảng cách chỉ còn lại vài centimet.
“Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi này… có vẻ hơi mỏng,” Lăng Việt thì thầm, giọng trầm hơn cả tiếng động cơ thang máy. Sự thẳng thừng của anh ta khiến Hàn Nguyệt cảm thấy toàn thân nóng ran.
Cô cố gắng giữ hơi thở đều đặn. “Trang phục theo đúng quy định công ty, thưa Tổng giám đốc.”
“Quy định công ty không đề cập đến việc... nó khiến tôi phân tâm.”
Anh ta nghiêng đầu, môi anh ta chỉ cách vành tai cô một hơi thở. Cô cảm thấy da mình nổi da gà. Đó là sự kích thích từ những lời ám chỉ và sự cấm kỵ.
“Cô vẫn còn nhớ mùi vị của cà phê hôm trước không?” Lăng Việt đột ngột chuyển chủ đề, nhưng Hàn Nguyệt biết anh ta đang ám chỉ gì. Đó là cách anh ta nhắc nhở cô về sự vi phạm quy tắc đầy kích thích trong căn phòng niêm phong.
Đột nhiên, thang máy dừng lại ở tầng 25. Cả hai đứng im, cứng đờ. Cánh cửa mở ra, một nhân viên Phòng Kế toán đang chuẩn bị bước vào, nhưng thấy Lăng Việt và Hàn Nguyệt đứng sát nhau trong một tư thế có vẻ quá riêng tư, anh ta lập tức lùi lại, cúi đầu rối rít.
“Tôi… tôi xin lỗi Tổng giám đốc! Tôi đi thang thường.”
Cánh cửa thang máy đóng lại. Cả hai vẫn giữ nguyên tư thế. Sự sợ hãi bị phát hiện vừa rồi khiến tim Hàn Nguyệt đập nhanh đến mức tưởng như sắp nổ tung.
Lăng Việt bật cười khẽ, một âm thanh trầm thấp và đầy mãn nguyện. Anh ta thích trò chơi này, thích sự kịch tính của việc gần như bị bắt gặp.
“Cô thấy đấy, Thư ký Hàn. Sự căng thẳng có thể là chất xúc tác tốt nhất. Nó làm cô trở nên quyến rũ hơn.”
Anh ta nhanh chóng buông cô ra, đứng thẳng lại. Chỉ còn lại ánh mắt sắc lạnh và một sự ám muội không thể xóa nhòa.
“Chúng ta đến sân bay. Đừng để bất cứ thứ gì làm cô phân tâm. Kể cả tôi.”
Nhưng Hàn Nguyệt biết, chính anh ta là thứ duy nhất cô không thể ngừng nghĩ đến. Sự nguy hiểm từ trò chơi của anh ta quá hấp dẫn.
Trên chiếc Maybach đưa họ ra sân bay, Hàn Nguyệt cố gắng tập trung vào hồ sơ. Nhưng mỗi lần cô liếc nhìn sang, Lăng Việt đều đang nhìn cô qua gương chiếu hậu. Ánh mắt chiếm hữu đó dường như muốn lột trần mọi suy nghĩ và cảm xúc của cô.
Cô lật đến trang cuối cùng của hồ sơ dự án, và thấy một mảnh giấy nhỏ được kẹp vào. Đó là một tờ giấy note, viết bằng nét chữ mạnh mẽ và dứt khoát của Lăng Việt:
"Đêm nay, ở khách sạn, hãy chuẩn bị cho một cuộc họp khẩn cấp... Chỉ có hai chúng ta. Mặc cái cô đã mặc lúc cô ở trong phòng tôi."
Hàn Nguyệt nắm chặt tờ giấy trong tay. Chiếc váy ngủ lụa màu đen mà cô đã mặc đêm đó! Cô nhận ra chuyến công tác này không chỉ là công việc. Nó là sự tiếp nối của quy tắc thép bị bãi bỏ trong căn phòng niêm phong.
Cô gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo khoác. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đang lùi dần. Cô biết, trong chuyến đi này, cô sẽ lại một lần nữa bước qua giới hạn cấm kỵ, và Lăng Việt sẽ là người kiểm soát mọi cuộc họp, mọi cảm xúc, mọi động chạm. Cô đã nghiện cảm giác nguy hiểm này.