thư ký! đừng vượt rào

Chương 5: ĐÊM DIỄN RA Ở NƠI XA LẠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến bay đêm kết thúc, và không khí nóng ẩm của Sài Gòn nhanh chóng bao trùm lấy Hàn Nguyệt. Nhưng hơi nóng bên ngoài không thể sánh được với sự căng thẳng âm ỉ giữa cô và Lăng Việt.

Họ đến khách sạn Vỹ Tuyệt – nơi Lăng Việt luôn đặt một căn Presidential Suite với an ninh tối đa. Khi làm thủ tục nhận phòng, Lăng Việt không nói gì, nhưng Hàn Nguyệt nhận thấy người quản lý khách sạn đã trao cho anh ta một chiếc chìa khóa duy nhất cho toàn bộ khu suite.

“Thư ký Hàn,” Lăng Việt nói, giọng dứt khoát. “Phòng cô là 3001. Phòng tôi là 3002. Chuẩn bị tài liệu, 11 giờ đêm, ở phòng tôi.”

Dù anh ta nói là hai phòng khác nhau, nhưng Hàn Nguyệt biết rõ. Khách sạn này nổi tiếng với các phòng thông nhau trong khu suite, chỉ cần mở một cánh cửa nối. Và cô cũng nhớ rõ mảnh giấy note: “Mặc cái cô đã mặc lúc cô ở trong phòng tôi.”

Sau khi vào phòng, Hàn Nguyệt sắp xếp hành lý một cách máy móc. Cô mở tập tài liệu, cố gắng tìm sự tập trung, nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào chiếc đồng hồ trên tường. Đồng hồ điểm 10 giờ 45 phút. Chỉ còn 15 phút nữa là đến cuộc họp "khẩn cấp" của họ.

Cô thay bộ trang phục công sở bằng chiếc váy ngủ lụa màu đen đơn giản mà cô đã cố ý mang theo. Không phải vì cô muốn quyến rũ, mà là vì cô hiểu luật chơi ngầm: Khi bước vào lãnh địa của Lăng Việt, cô phải sẵn sàng cho mọi tình huống. Sự phục tùng thể chất đã trở thành một phần của hợp đồng vô hình này.

Đúng 11 giờ đêm, Hàn Nguyệt hít một hơi sâu, gõ cửa phòng 3002.

“Vào đi.” Giọng Lăng Việt trầm đục, như tiếng vang của đàn cello.

Căn phòng 3002 rộng lớn hơn, với thiết kế hiện đại và tông màu tối sang trọng. Lăng Việt đang đứng ở ban công, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm lụa màu than chì, để lộ bờ vai rộng và cơ bắp săn chắc. Anh ta đang cầm ly rượu mạnh, hơi thở anh ta hòa vào làn gió đêm mát mẻ.

Anh ta không quay lại ngay.

“Hôm nay cô không mang theo hồ sơ, Thư ký Hàn?”

Hàn Nguyệt nắm chặt tay. “Tôi nghĩ cuộc họp này… không cần giấy tờ.”

Lăng Việt từ từ quay người lại, ánh mắt anh ta lướt qua thân hình cô được bao bọc bởi lớp lụa mỏng. Ánh mắt ấy cháy rực, hoàn toàn trần trụi, không còn vẻ lạnh lùng công sở.

“Chính xác. Cuộc họp này, chỉ cần cơ thể.”

Anh ta bước lại gần cô. Mỗi bước chân là một lời tuyên bố.

“Cô vẫn còn nhớ quy tắc của tôi chứ? Tôi là người điều khiển.”

H+ Chiếm hữu (Rất mạnh):

Lăng Việt áp sát cô vào cánh cửa phòng vừa đóng, dùng cơ thể mình chặn hoàn toàn lối thoát. Cánh tay anh ta giữ lấy gáy cô, kéo cô lại gần.

“Hôm nay, tôi không thích sự phản kháng. Tôi thích sự khát khao.”

Lần này, nụ hôn của anh ta là sự kết hợp giữa dục vọng thô bạo và sự sùng bái ngầm. Anh ta hôn cô sâu và mạnh, không cho cô một giây để thở. Tay anh ta trượt xuống, tháo dây buộc chiếc áo choàng tắm, để lộ thân hình hoàn hảo của anh ta.

Mùi rượu mạnh, mùi gỗ đàn hương, và mùi da thịt hòa quyện, tạo nên một hỗn hợp say đắm. Hàn Nguyệt cảm thấy toàn bộ cơ thể cô bị dục vọng của anh ta cuốn lấy. Cô không còn là thư ký chuyên nghiệp nữa, mà là một người phụ nữ hoàn toàn đầu hàng trước sự thống trị của người đàn ông này.

Lăng Việt bế cô lên, đôi chân cô quấn lấy thắt lưng anh ta một cách bản năng. Anh ta đưa cô đến bên cửa sổ kính lớn, nơi ánh đèn thành phố Sài Gòn rực rỡ đang nhìn vào.

Cảm giác trần trụi trước khung cảnh thành phố khiến Hàn Nguyệt rùng mình vì sự kích thích. Cô cảm thấy xấu hổ, nhưng sự táo bạo của Lăng Việt lại khiến cô không thể ngăn được những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

“Nói tên tôi,” Lăng Việt ra lệnh, giọng khàn đặc.

“Lăng… Việt…” Cô gọi tên anh ta trong hơi thở gấp gáp, như một lời cầu xin.

“Sai rồi,” anh ta gằn giọng, siết chặt cô hơn. “Ở đây, tôi là Boss. Cô phải cầu xin Boss của cô.”

Hàn Nguyệt biết anh ta muốn cô thừa nhận sự kiểm soát của anh ta. Đây không chỉ là tình dục, đây là một trò chơi quyền lực, và anh ta luôn là kẻ chiến thắng.

“Boss… xin anh…”

Đó là lời đầu hàng ngọt ngào nhất.

Cao trào và Kịch tính:

Đúng lúc cao trào, chiếc điện thoại của Lăng Việt (mà anh ta đã bật lại) rung lên. Tên hiển thị là "TƯỜNG VI".

Hàn Nguyệt thoáng nhìn thấy cái tên đó. Sự tồn tại của một người thứ ba, người có thể là vị hôn thê hay một đối thủ ngang tầm, đột ngột trở thành một gáo nước lạnh tạt vào sự cuồng nhiệt của cô.

Cô đẩy nhẹ vai anh ta, ánh mắt mang theo sự tổn thương.

Lăng Việt nhìn thấy điều đó. Anh ta biết cô đã nhìn thấy tên kia. Nhưng thay vì dừng lại, anh ta lại cười một cách tàn nhẫn và đầy thách thức.

“Đừng để bất cứ thứ gì làm cô phân tâm. Tôi đã nói rồi,” anh ta tuyên bố, hoàn toàn chiếm đoạt.

Anh ta không nhấc máy, mà dứt khoát ném điện thoại xuống sofa, để nó tiếp tục rung lên vô vọng. Anh ta dùng hành động đó để chứng minh rằng, ngay cả mối quan hệ quan trọng kia cũng không thể sánh bằng dục vọng và sự chiếm hữu mà anh ta đang dành cho cô lúc này.

Sự ghen tuông ngầm và kịch tính của tình huống này lại đẩy sự cuồng nhiệt của họ lên một tầm cao mới. Hàn Nguyệt không còn nghĩ về công việc hay quy tắc nữa. Cô chỉ muốn được anh ta ôm lấy, được anh ta chiếm hữu, để chứng minh rằng cô mới là người quan trọng nhất.

Sau khi tất cả kết thúc, họ nằm trên chiếc giường Kingsize sang trọng. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng gió đêm.

Hàn Nguyệt quay lưng lại, cố gắng giữ khoảng cách.

“Tường Vi… là ai?”

Lăng Việt kéo cô quay lại, ôm cô từ phía sau. Hơi thở nóng ấm của anh ta phả vào gáy cô.

“Không cần biết. Cô chỉ cần biết, cô là người đang ở đây. Và cô là người tôi muốn.”

Anh ta không đưa ra lời hứa hẹn nào. Anh ta chỉ đưa ra sự thật tàn nhẫn: Cô là người anh ta chiếm hữu lúc này.

Hàn Nguyệt nhắm mắt lại. Cô biết mình nên rời đi, nên chấm dứt trò chơi nguy hiểm này. Nhưng sự khao khát được kiểm soát và được chiếm đoạt bởi người đàn ông này đã trở thành một loại nghiện.

“Nằm yên đi, Thư ký Hàn,” anh ta thì thầm, giọng anh ta chứa đầy sự thống trị nhưng cũng không kém phần dịu dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×