thư tay mùa thu

Chương 1: Lá thư giữa mùa thu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu vừa tới, không khí se lạnh, lá vàng rơi rải rác trên hè phố của thành phố nhỏ. Cô gái đứng nép sau cánh cửa của quán cà phê nhỏ ven đường, tay cầm tách trà nóng, mắt lơ đãng nhìn những chiếc lá bay trong gió. Đó là một buổi chiều bình yên, nhưng trong lòng cô, có một cảm giác trống trải mà không lời nào diễn tả nổi.

Nữ chính – Trần An Nhiên, 24 tuổi, làm việc ở một cửa hàng sách gần đó. Cô yêu những buổi chiều như thế này, khi mọi thứ xung quanh đều dịu dàng và chậm rãi. Cô thích viết nhật ký, thích đọc những câu chuyện tình yêu cổ điển, và đặc biệt, cô thích viết thư tay – một thứ dường như đã bị lãng quên trong thời đại nhắn tin và email.

Hôm nay, cô rảo bước trên con đường lát gạch đỏ, lòng nặng trĩu suy nghĩ. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại trên một mảnh giấy gấp gọn, nằm giữa hàng lá vàng rơi. Nhìn kỹ, đó là một lá thư chưa gửi, nét chữ mềm mại, đều đặn, và những dòng chữ tràn đầy cảm xúc.

“…Nếu một ngày em đọc được lá thư này, mong em hiểu rằng có một người luôn lặng lẽ quan tâm và nhớ về em. Dù chỉ là từ xa, dù chưa từng gặp, trái tim tôi vẫn tìm thấy sự yên bình khi nghĩ về em….”

An Nhiên khẽ thở dài, lòng bỗng dưng xôn xao. Không biết tại sao, cô cảm giác rằng người viết lá thư ấy, dù chưa quen, nhưng lại rất gần gũi, như thể đã chạm vào một góc tâm hồn mà cô từng giấu kín.

Cô nhặt lá thư, gấp lại cẩn thận, mang về quán cà phê nơi cô thường ngồi viết nhật ký. Bàn tay cô run nhẹ khi đặt tờ giấy lên trang nhật ký, và tự nhiên, một suy nghĩ lóe lên: “Tại sao mình không trả lời nhỉ?”

Ngày hôm sau, An Nhiên quay lại con phố cũ, trong túi là một lá thư mới, nét chữ mềm mại nhưng hơi run run, như trái tim cô đang gửi gắm cả cảm xúc của mình. Cô đặt lá thư vào một chiếc phong bì nhỏ, cẩn thận đặt ở nơi cô đã tìm thấy lá thư kia.

Và thế là, những ngày tiếp theo, họ bắt đầu trao đổi thư tay, từ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, những niềm vui nỗi buồn hằng ngày, đến những tâm sự chưa từng kể với ai. Mỗi lá thư là một phần tâm hồn, một phần trái tim, và An Nhiên cảm nhận được rằng, cô dần mong chờ từng ngày để đọc thư của người ấy.

Một buổi chiều khác, khi ánh nắng nhạt dần qua những tán lá vàng, An Nhiên vô tình nhìn thấy một chàng trai đứng ở bờ hồ, tay cầm một tách cà phê, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước. Anh ấy không biết cô đang nhìn, nhưng ánh mắt anh – dịu dàng, sâu lắng – khiến cô trái tim đập nhanh.

Không biết từ khi nào, cô nhận ra rằng lá thư không chỉ là những dòng chữ, mà còn là sợi dây nối hai tâm hồn lạc lối. Và cô tự hỏi: liệu họ có gặp nhau ngoài đời thực hay không? Liệu người viết những lời dịu dàng ấy có thực sự tồn tại ngoài những trang giấy?

Gió thu thổi qua, lá vàng bay quanh chân cô, và An Nhiên mỉm cười. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, dịu dàng như ánh nắng cuối ngày. Cô biết rằng, một mùa thu mới, một câu chuyện tình mới, đang âm thầm bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×