thư tay mùa thu

Chương 2: Gặp gỡ giữa mùa thu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm đó, thành phố vẫn còn chìm trong làn sương mỏng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, nhuộm vàng cả con phố. Trần An Nhiên đứng trước cửa quán cà phê nhỏ, tay cầm tách trà nóng, lòng bồn chồn một cách lạ thường. Cô vẫn chưa quên ánh mắt dịu dàng của chàng trai ngày hôm trước ở bờ hồ.

Trong túi, lá thư mới nhất đã sẵn sàng, nhưng hôm nay cô quyết định không gửi qua phong bì nữa. Thay vào đó, cô muốn nhìn thấy phản ứng của người ấy khi trực tiếp trao thư. Tim cô đập nhanh, nhưng một phần nào đó lại mong chờ.

Cô vừa bước ra khỏi quán, thì một tiếng gọi vang lên phía sau:

– “Cô… Trần An Nhiên?”

An Nhiên quay lại, hơi giật mình. Trước mặt cô là chàng trai trong lá thư, đứng cách cô vài bước, ánh mắt ánh lên vẻ bối rối nhưng chân thành.

Anh ấy cười nhẹ, giọng ấm áp:

– “Anh… là người đã gửi lá thư kia. Em là người đã trả lời đúng không?”

An Nhiên gật đầu, hơi lúng túng:

– “Vâng… Em… em không nghĩ sẽ gặp anh ngoài đời…”

Chàng trai cười, đưa tay ra:

– “Anh cũng không nghĩ sẽ gặp em sớm như vậy. Nhưng… thật may mắn, phải không?”

Cô ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng bắt tay anh. Cảm giác thật lạ: bàn tay anh ấm áp, chắc chắn, khác hẳn cảm giác mờ nhạt mà cô tưởng tượng qua những lá thư.

Họ cùng nhau bước đi trên con phố mùa thu, lá vàng rơi rải rác dưới chân. Mỗi câu chuyện là một nhịp tim, từng lời nói như xoa dịu những cô đơn đã tồn tại bấy lâu. Chàng trai – Hạ Minh, 26 tuổi – là một họa sĩ tự do, vừa đi vẽ tranh phong cảnh vừa viết những lá thư gửi đến người chưa gặp mặt. Anh kể về cảm giác khi nhìn những bức tranh và viết thư, còn An Nhiên kể về công việc, những sở thích giản dị và thói quen viết nhật ký, viết thư tay.

Khoảnh khắc yên lặng xuất hiện khi họ dừng chân trước một cây cầu nhỏ bắc qua hồ. Hạ Minh nhìn ra mặt nước, hít một hơi thật sâu, rồi quay sang An Nhiên:

– “Anh thường tưởng tượng em sẽ như thế nào… nhưng em còn đẹp hơn trong tưởng tượng của anh.”

An Nhiên đỏ mặt, hơi cúi đầu, nhưng không thể giấu được nụ cười nở trên môi. Cô cảm nhận được một luồng cảm xúc ấm áp, vừa ngọt ngào vừa mềm mại, lan tỏa khắp tim mình.

Hạ Minh đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt chăm chú:

– “Em có muốn… thử viết thư trực tiếp cho anh không? Không phải qua giấy, mà là… nói bằng lời?”

An Nhiên khẽ gật đầu, tim đập nhanh. Chỉ một ánh nhìn, một nụ cười, họ như hiểu nhau mà không cần thêm lời nào. Gió thu thổi qua, những chiếc lá xoay tròn trong không gian, tạo ra khung cảnh như tranh vẽ.

Họ ngồi xuống băng ghế bên hồ, tay trong tay, trao nhau những câu chuyện chưa kể, những giây phút ngập tràn cảm xúc. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, đều dịu dàng và ngọt ngào. Không cần vội vàng, không cần hứa hẹn lớn lao – chỉ cần ở bên nhau, lắng nghe, chia sẻ, và tận hưởng những khoảnh khắc bình yên giữa mùa thu.

Chiều xuống, ánh nắng nhạt dần, nhưng họ vẫn không rời nhau. An Nhiên cảm giác như mình đã tìm được một phần tâm hồn còn thiếu, và Hạ Minh cũng cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Những lá thư chỉ là khởi đầu, còn cuộc gặp gỡ này mới thực sự mở ra câu chuyện tình lãng mạn mà cả hai đều mong đợi.

Trước khi chia tay, Hạ Minh rút từ túi ra một lá thư nhỏ, đặt vào tay An Nhiên:

– “Cho em… hôm nay. Và… cho những ngày sau nữa.”

Cô nhận lấy, mở ra, thấy những dòng chữ quen thuộc nhưng lần này, chứa đựng cả ánh mắt, hơi thở và cảm xúc trực tiếp của anh. An Nhiên mỉm cười, tim đầy ấm áp:

– “Cảm ơn anh… Em sẽ viết lại cho anh.”

Và họ chia tay, nhưng không phải là kết thúc. Mùa thu vẫn tiếp tục, lá vàng vẫn rơi, nhưng tình yêu đã bắt đầu len lỏi vào từng khoảnh khắc nhỏ nhất của cuộc sống họ. Một mùa thu, một cuộc gặp gỡ, và một câu chuyện tình lãng mạn, ngọt ngào, sẽ từ từ nảy nở…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×