thư tay mùa thu

Chương 3: Cuộc hẹn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần An Nhiên thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bối rối. Lá thư Hạ Minh để lại tối hôm trước vẫn còn nguyên trong túi áo khoác. Cô cầm lên, đọc lại từng dòng chữ một lần nữa, tim rung lên vì những lời dịu dàng nhưng chân thành.

“Hôm nay… anh muốn chúng ta gặp nhau đúng nghĩa, không chỉ là thư từ. Em có đồng ý không?”

An Nhiên gật đầu, dù Hạ Minh không thể thấy. Cô cười một mình trước gương, rồi nhanh chóng chuẩn bị cho buổi hẹn. Quần áo giản dị nhưng tinh tế, mái tóc được buộc nửa, vừa thoải mái vừa gợi cảm nhẹ nhàng. Cô không muốn tỏ ra quá cầu kỳ, nhưng vẫn muốn để anh thấy cô trọn vẹn nhất.

Điểm hẹn

Họ chọn một quán cà phê ven hồ nhỏ, nơi có thể ngồi ngoài trời, nhìn lá vàng rơi và nghe tiếng gió nhẹ. Khi An Nhiên đến, Hạ Minh đã đứng đợi, tay cầm hai cốc cà phê, ánh mắt chầm chậm quét qua cô.

– “Chào buổi sáng, An Nhiên,” anh cười, giọng ấm áp và thân thiện.

– “Chào… Hạ Minh,” cô đáp, hơi ngượng ngùng nhưng mắt ánh lên vẻ vui sướng.

Họ cùng nhau ngồi xuống băng ghế gỗ, ánh nắng sớm xuyên qua tán lá, rọi lên gương mặt hai người, khiến mọi thứ dường như mềm mại và thơ mộng hơn.

Cuộc trò chuyện

Ban đầu, họ nói về những điều giản dị: sở thích, công việc, những nơi mình muốn đến. Hạ Minh kể về những bức tranh anh đang vẽ, từng nét cọ, từng màu sắc, còn An Nhiên chia sẻ về những cuốn sách cô thích và thói quen viết thư tay.

Những câu chuyện nhỏ nhặt, bình dị ấy lại trở nên đặc biệt khi họ trò chuyện cùng nhau, vì có sự đồng điệu trong tâm hồn. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đều khiến tim họ rung động mà không cần lời nói.

Hạ Minh bỗng nghiêng người về phía An Nhiên, ánh mắt đăm chiêu:

– “Em biết không… khi viết thư, anh tưởng tượng mọi khoảnh khắc với em. Nhưng khi gặp em, anh nhận ra… em còn đẹp hơn trong tưởng tượng.”

An Nhiên đỏ mặt, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mỉm cười. Cô cảm giác như trái tim mình vừa tìm thấy một nhịp mới, một nhịp vừa lạ vừa quen, khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Khoảnh khắc lãng mạn

Sau khi cà phê xong, họ đi dạo quanh hồ, lá vàng rơi xung quanh như một tấm thảm thiên nhiên mềm mại. Hạ Minh nhẹ nhàng nắm tay cô, bàn tay ấm áp khiến An Nhiên hơi run.

– “Anh muốn em cảm nhận rằng… mình có thể ở bên nhau mà không cần vội vàng. Chỉ cần từng bước, từng phút, từng giây,” anh nói, giọng êm như gió.

An Nhiên gật đầu, cảm giác bình yên lan tỏa khắp cơ thể. Hai người đi bên nhau, không cần nói nhiều, nhưng mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều như đang truyền tải những tình cảm thầm kín.

Họ dừng chân trên một cây cầu nhỏ bắc qua hồ, ánh nắng chiều dần ngả vàng. Hạ Minh nhìn thẳng vào mắt cô, rồi khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên má An Nhiên. Khoảnh khắc ấy khiến cô tim đập nhanh, cả cơ thể rạo rực một cách dịu dàng, không quá vội vàng nhưng đủ để cảm nhận tình cảm chân thật.

– “Em có biết… anh chờ khoảnh khắc này từ lâu lắm không?” anh thì thầm.

An Nhiên cười, mắt rưng rưng:

– “Em cũng vậy… Em đã mong được gặp anh.”

Kết thúc buổi hẹn

Buổi chiều dần tàn, nhưng họ vẫn không muốn chia tay. Hạ Minh nhẹ nhàng trao cô một chiếc lá phong vàng – như một lời hẹn ước mùa thu này sẽ là khởi đầu cho câu chuyện của họ.

– “Hãy giữ nó, như một phần kỷ niệm của ngày hôm nay. Và… ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện này, được không?”

An Nhiên nhận lấy, nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, và mỉm cười:

– “Vâng… Chúng ta sẽ cùng viết tiếp.”

Gió thu thổi qua, lá vàng rơi xung quanh, mùa thu như kéo dài thêm vài khoảnh khắc, và tình yêu của họ bắt đầu len lỏi vào từng nhịp tim, từng khoảnh khắc đời thường, ngọt ngào và lãng mạn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×