thư tay mùa thu

Chương 4: Những ngày thu trải dài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu vẫn trôi qua nhẹ nhàng, nhưng với Trần An Nhiên và Hạ Minh, từng ngày đều trở nên đặc biệt. Sau cuộc hẹn đầu tiên, họ bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau, cùng đi dạo quanh những con phố rợp lá vàng, ghé thăm những quán cà phê nhỏ, hay cùng nhau ngồi bên hồ, trò chuyện về mọi điều từ nhỏ nhặt đến sâu kín nhất.

Sáng hôm nay, An Nhiên đang cầm một cuốn sách nhỏ trên tay, bước xuống cầu thang của quán cà phê nơi họ hẹn. Cô chưa nhìn thấy Hạ Minh, nhưng đã nghe thấy tiếng cười ấm áp từ phía bên ngoài. Khi bước ra, anh đang ngồi trên băng ghế, tay cầm hai cốc cacao nóng, ánh mắt anh chợt sáng lên khi thấy cô.

– “Chào buổi sáng, An Nhiên. Em tới đúng giờ đấy,” Hạ Minh nói, nụ cười dịu dàng vẫn hiện trên môi.

– “Em không muốn làm anh đợi lâu,” cô đáp, tim hơi rung khi anh nhìn cô chăm chú như vậy.

Họ cùng nhau đi dọc bờ hồ, lá vàng rơi như nhảy múa theo gió. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ đều ngập tràn cảm giác dễ chịu và thân mật, như thể họ đã quen nhau từ lâu, dù mới gặp vài ngày.

Những hiểu lầm nhỏ

Buổi trưa, khi họ ghé vào một quán sách cũ, An Nhiên tình cờ bắt gặp một bức tranh trong cửa hàng – một cảnh mùa thu lãng mạn, rất giống phong cách mà Hạ Minh từng vẽ. Cô reo lên:

– “Anh cũng thích phong cảnh mùa thu như thế à?”

Hạ Minh hơi ngạc nhiên, nhìn cô, rồi lắc đầu:

– “Không hẳn… Anh chỉ vẽ khi cảm xúc thúc đẩy thôi. Nhưng… sao em lại nói như thể hiểu anh vậy?”

An Nhiên hơi bối rối, hạ giọng:

– “Chỉ là… em cảm nhận được thôi.”

Hạ Minh cười, nhưng ánh mắt lóe lên một chút nghi ngờ nhẹ – không phải giận dữ, mà là tò mò về cảm xúc thật sự của cô. Họ bước ra khỏi quán sách, nhưng An Nhiên cảm nhận một khoảng cách nhẹ trong ánh mắt anh.

Buổi chiều, khi ngồi bên hồ, Hạ Minh đột ngột hỏi:

– “Em có bao giờ nghĩ… chúng ta đến với nhau chỉ là cảm giác nhất thời không?”

An Nhiên sững lại, tim đập nhanh, nhưng cô biết rằng sự chân thành là quan trọng nhất:

– “Không… Em nghĩ cảm giác này thật sự. Và em muốn cùng anh trải qua từng khoảnh khắc.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại, rồi nắm tay cô thật chặt:

– “Anh cũng vậy… Anh chỉ sợ nếu mình vội vàng, mọi thứ sẽ mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó.”

An Nhiên mỉm cười, dựa nhẹ vào vai anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Sự hiểu lầm nhỏ vừa qua chỉ làm cho họ hiểu nhau hơn, trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.

Những trải nghiệm lãng mạn

Những ngày sau đó, họ cùng nhau trải nghiệm nhiều điều:

Đi thuyền trên hồ, ngắm lá vàng rơi, Hạ Minh vẽ lại cảnh hồ trong khi An Nhiên ghi chép từng chi tiết nhỏ.

Ghé các quán cà phê ven đường, thử những món mới, tranh thủ trò chuyện về những giấc mơ và kế hoạch trong tương lai.

Chụp những bức ảnh kỷ niệm mùa thu, mỗi tấm hình đều ghi lại nụ cười và ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Mỗi trải nghiệm đều là những khoảnh khắc ngọt ngào và dịu dàng, khiến mối quan hệ của họ càng trở nên bền chặt. Và mặc dù không cần quá nhiều lời nói hay hứa hẹn lớn lao, nhưng trái tim họ đã bắt đầu thấu hiểu và đồng điệu.

Kết thúc một ngày thu

Khi mặt trời dần khuất sau hàng cây, Hạ Minh và An Nhiên ngồi trên bờ hồ, tay trong tay, nhìn lá vàng xoay tròn trong không gian. Hạ Minh bất ngờ lấy ra một chiếc lá phong đỏ thẫm, đặt lên tay cô:

– “Chiếc lá này… như lời hứa của anh, rằng mùa thu này và cả những mùa tiếp theo, anh muốn chúng ta cùng nhau trải qua.”

An Nhiên nhận lấy, mắt rưng rưng, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim:

– “Em sẽ giữ nó… và cả anh nữa.”

Gió thu thổi qua, lá vàng bay lả tả, tạo nên khung cảnh như một bức tranh sống động. Họ ngồi bên nhau, tận hưởng sự bình yên, lãng mạn và ngọt ngào của những ngày thu trải dài, biết rằng câu chuyện tình yêu của họ mới chỉ bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×